Chương trước
Chương sau
Hà Xuyên không biết tại sao An Cửu lại có thể cưng chiều cô như vậy.

Là tại vì hôm đấy cô cứu hắn sao?

Nhưng thực ra hôm đấy cô chỉ nghĩ đến chuyện trả nợ, nên mới không dám buông tay để hắn ch.ết thôi. Thật sự không dám có ý gì mà.

Mà An Cửu lại đối với cô vô cùng nhẹ nhàng, nhìn hắn từ tốn ăn đống hoa quả kia, cô lại không nỡ. Thế là đành sẻ 1 nửa đĩa hoa quả mới trên tay cho hắn rồi dặn dò.

- Ăn thì ăn sạch sẽ vào. Tôi chẳng cần anh vì tôi mà ăn bẩn đâu.

Nói xong, cô lập tức quay mặt đi ra ngoài.

Việc đầu tiên Hà Xuyên làm, đó chính là đem nốt đĩa hoa quả kia sang phòng của anh trai.

Quả nhiên, không nằm ngoài sự nghi ngờ của cô. Bạch Yến không hề mang đĩa hoa quả mà cô bảo sang cho anh trai mà lại mang sang cho An Cửu.

Vốn dĩ, Hà Xuyên muốn bỏ qua tất cả chuyện cũ vì anh trai cô đã nói rằng anh ấy yêu Bạch Yến. Nhưng đến hiện tại, cô lại không thể nào để yên được. Người phụ nữ đó không hề đặt tâm tư lên anh trai cô, mà ngược lại cứ chú ý đến An Cửu.



Nếu cô cứ để yên như vậy, chỉ sợ người bị tổn thương chính là anh trai cô mà thôi.

Nhưng nếu cô cứ thế nói với anh trai thì chỉ có phản tác dụng thôi. Bạch Yến cũng chẳng để yên như vậy mà sẽ phủ nhận. Không có bằng chứng, làm sao cô có thể giúp anh trai thoát khỏi người phụ nữ đó đây?

***

Mấy ngày sau, vết thương của Hà Tuyên và An Cửu cũng dần khôi phục. Tuy nhiên, vì tuổi cũng lớn nên ba Hà hồi phục kém hơn 1 chút.

Thấy An Cửu lén lút đi nghe điện thoại xử lý công việc suốt. Cô không muốn lỡ công việc của hắn nên đành đi nói với ông nội rằng phải đi sớm vì công việc của bản thân.

Tuy không lỡ nhưng ông cụ Hà chỉ đành để cháu gái về thành phố.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, thì cả nhà phải sang họp mặt theo tuần như thường lệ. Sức khỏe của An Cửu chưa hồi phục hoàn toàn nên hắn xin phép không đi.

Sau khi đợi mọi người đi xong, Bạch Yến liền đi lên sân thượng, muốn gọi điện than phiền với đám bạn như mọi hôm. Tuy nhiên, khi cô ta vừa mở cửa ra thì thấy An Cửu đang ngồi đó thì có chút kinh ngạc.

- An Cửu… Anh không đi với cả nhà sao?

Ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng của Bạch Yến có chút vui vẻ lạ thường. Hiếm khi cô ta và An Cửu lại có không gian riêng ở gần nhau như vậy.

Mà An Cửu đường hoàng ngồi trên ghế, sắc mặt không chút biểu cảm khiến người ta khó đoán.

Hiển nhiên, không 1 người phụ nữ nào có thể cưỡng lại nhan sắc của An Cửu. Hắn được thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của ba mẹ hắn hồi trẻ, không những thế còn có cả khí chất cùng sự thu hút khiến người ta không thể rời mắt.



Bạch Yến thất thần tiến lại gần, nhưng rồi cô ta chợt dừng lại. Sau mấy lần bị An Cửu dạy cho 1 trận thì có vẻ như Bạch Yến đã biết điều hơn.

Ngay khi cô ta định quay người đi xuống, thì giọng nói của An Cửu vang lên.

- Mấy ngày qua tâm trạng của tôi không được tốt, cô không buồn chứ?

Bỗng dưng nghe An Cửu nói vậy, Bạch Yến kinh ngạc hướng ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn.

Mấy ngay nay, cô ta đã làm đủ mọi cách nhưng An Cửu thật sự không hề để ý đến cô ta.

Chẳng lẽ, bây giờ hắn đã nhận ra sự quan tâm đó nên mới chủ động nói chuyện với cô ta sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Yến khẽ nở 1 nụ cười rồi nói.

- Em không có buồn gì hết.

Nhân cơ hội đó, Bạch Yến tiến lại gần An Cửu. Hiển nhiên, hắn không còn bài xích mà tránh xa cô ta ra nữa. Bạch Yến cũng chẳng vòng vo mà bày tỏ nỗi lòng.

- Em thật sự rất ngưỡng mộ anh. An Cửu, có nằm mơ em cũng không ngờ là gặp được anh ở đây. Anh có biết không, suốt những năm em học ở nước ngoài, em chưa từng để ý bất kỳ người đàn ông nào. Cho đến hiện tại, hình bóng mà em theo đuổi vẫn chỉ có anh thôi.

Nghe thấy thế, khóe miệng của An Cửu bỗng hơi cong lên. Hắn khép hờ đôi mi lại, giơ tay chỉnh lại chiếc nhẫn đen ở ngón giữa, tuy không nhìn về phía của Bạch Yến nhưng vẫn lên tiếng.

- Cô ngưỡng mộ tôi đến thế sao?

- Đúng vậy! Em thật sự chỉ để ý đến anh.

- Cô nói như vậy không thấy nực cười à? Hiện tại cô là bạn gái của Hà Tuyên. Vả lại, với vai vế hiện tại nếu cứ tiếp tục như này thì chúng ta sớm muộn cũng thành người 1 nhà. Nhưng là với quan hệ chị dâu, em rể…

Không biết có phải do An Cửu nói trúng tim đen hay không. Bạch Yến sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận. Cô ta nắm chặt tay lại, sau đó tức giận nói.

- Em quen Hà Tuyên cũng chỉ là tạm thời. Người đàn ông từ đầu đến cuối em để ý chỉ có duy nhất 1 mình anh mà thôi. Hà Tuyên cũng chỉ là kẻ thay thế! Nếu như anh muốn, em sẽ chia tay với anh ta ngay! An Cửu, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh…

Bạch Yến còn chưa nói hết câu thì chợt có 1 tiếng động lớn vang lên khiến cô ta giật mình nhìn về phía cửa cầu thang.

Tiếng động vừa rồi là Hà Tuyên vì tức giận nên đã dùng nắm đấm giáng xuống bức tường bên cạnh.

Đôi mắt anh tràn ngập sự phẫn nộ cùng với sự thất vọng nhìn về phía của Bạch Yến.

Mà An Cửu chẳng quan tâm đến chuyện đó, hắn vẫn bình thản nhìn về phía của Hà Xuyên đứng phía sau. Hai người ngầm hiểu ý, nhìn nhau rồi gật đầu.

- Bạch Yến, bộ mặt của chị hạ màn được rồi đấy. Nhà họ Hà chúng tôi chắc cũng chẳng dám chứa chấp loại người như chị ở lại nữa đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.