Quân Nhật Tuần liền kéo tay của vợ mình lại, ông ấy nói:
- Dù gì thì sớm muộn cũng về nhà chúng ta, cho con bé và Kình Thương ở đây vài tháng cũng được mà, sao bà phải quy củ như vậy chứ?
- Không được, Kình Thương là trưởng tôn của Quân gia, hơn nữa thằng bé còn là Thiếu Tá của quân đội, lỡ như trong quân khu có chuyện thì sao đây? Tôi không đồng ý cho việc ở rể!
Thẩm Nguyệt nhìn Lương Mộc Hoan, xem ra thì người mẹ chồng tương lai này vẫn còn không thích cô lắm thì phải? Chắc đối với bà ấy thì người duy nhất có thể làm con dâu chỉ có Trần Tinh Thụy thôi ha?
Không ngạc nhiên lắm.
Đến đây Quân Kình Thương cũng đưa mắt nhìn cô, nhưng anh lại thấy trong ánh mắt của cô cáo nhỏ xinh đẹp đó lại lóe lên một tia sáng... Và tia sáng đó khiến anh cảm nhận được một điềm chẳng lành!
-
Khi này Thẩm Nguyệt cũng nhìn Lương Mộc Hoan, nói:
- Hay là chúng ta hủy hô...
Chữ "hủy hôn" còn chưa nói hết câu thì Quân Kình Thương đã nói:
- Là quyết định của con. Nên mẹ không cần phản đối nữa đâu!
Thẩm Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng Quân Kình Thương lại có chút híp mắt nhìn cô, suýt chút nữa là anh mất vợ rồi, cái cô cáo xinh đẹp này đúng là khiến anh đau đầu mà, sơ hở là đòi ôm con bỏ chợ.
Anh nhất định phải giáo huấn lại mới được.
Còn Lương Mộc Hoan khi nghe con trai nói cũng ngạc nhiên trợn mắt, nhưng quan trọng lời nói của Quân Kinh Thương... Ý của anh nói là việc ở rể này anh đã đáp ứng rồi? Vậy còn mặt mũi của Quân gia để ở đâu chứ?
Lương Mộc Hoan chỉ bỏ lại một câu:
- Được, con muốn làm gì là chuyện của con!
Nói xong bà ấy cũng đứng dậy và đi thẳng ra xe.
Thái độ cương quyết của Lương Mộc Hoan khiến cho Trần gia không hài lòng lắm, họ thật sự không hiểu tại sao bà ấy lại phản ứng gay gắt như vậy chứ? Rõ ràng ở đây ai cũng biết Quân Kình Thương có tình có ý với Thẩm Nguyệt, hai đứa nhỏ lại rất hợp nhau, vậy mà bậc làm cha làm mẹ chẳng những không ủng hộ mà còn phản đối gay gắt nữa chứ?
Lưu Nhã Ý lúc này cũng nhìn con gái, nói:
-
Để mẹ ra nói chuyện với bà ấy.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ gật đầu, nói thật thì cô cũng không muốn gả vào một nhà mà có mẹ chồng không ưa mình đâu. Ví dụ mà sống vài ngày với nhau thì thôi, chứ để sống cả đời với nhau thì khó lắm.
[...]
Khi Lưu Nhã Ý đuổi theo kịp Lương Mộc Hoan thì đã thấy bà ấy tức giận lên xe ngồi rồi, dù rằng trong lòng của Lưu Nhã Ý cũng thấy có chút không vui, nhưng vẫn phải gõ cửa xe, nói:
- Hoan Hoan, chúng ta nói chuyện một chút.
Hai người bạn cũ, từ lúc còn trẻ cho đến khi lập gia đình thì cả hai người đã là bạn bè thân thiết của nhau rồi, thậm chí là cuộc hôn nhân của Lương Mộc Hoan và Quân Nhật Tuần cũng là do Lưu Nhã Ý làm mai mà thành, chứ nếu không thì còn lâu họ mới trở thành bạn bè hơn mấy chục năm.
- Hoan Hoan, cậu không thích Tiểu Nguyệt đúng không?
- Tớ nói thẳng, nếu như không phải Thẩm Nguyệt có danh phận con gái nuôi của Trần gia, thì tớ sẽ phản đối đến cùng!
- Vậy cậu nói xem, tại sao giữa vô vàn người, cha chồng của tớ lại chọn Tiểu Nguyệt?
-
Cái đó...
-
-
- Vì Tiểu Nguyệt là một cô gái tốt.
Lương Mộc Hoan nhìn Lưu Nhã Ý, có lẽ đây là lần đầu tiên bà ấy nghe người ta nói Thẩm Nguyệt là cô gái tốt đó. Vì từ
khi gặp mặt đến bây giờ, Lương Mộc Hoan chỉ thấy Thẩm Nguyệt là một cô gái đa mưu túc trí, cực kỳ gian xảo thôi.
Hoan Hoan... Cậu có biết tại sao tớ thà bảo vệ Tiểu Nguyệt, chứ không muốn dây dưa với Tinh Thụy không?
- Tớ cũng rất muốn hỏi. Tại sao cậu lại đưa Tiểu Thụy về Cốc Thành? Lại còn trả cho Trần Phong Hiệp, cũng không phải cậu không biết... Trần Phong Hiệp nghiêm khắc đến mức nào?
-
- Vì con bé xứng đáng với sự nghiêm khắc đó!
Lương Mộc Hoan lại giật mình... Theo như những gì bà ấy biết về Lưu Nhã Ý, thì Lưu Nhã Ý là một người rất dịu dàng và lương thiện, sao lại có thể phát ngôn ra câu nói đó chứ?
- Cậu...
- Có lẽ ngay từ đầu tớ đã sai khi đồng ý cho Tinh Thụy sống ở Biện Lương, con bé đó phải được rèn giũa ở Cốc Thành với chú út mới đúng.
- Ý Ý?
- Trần Tinh Thụy... Không đơn thuần như cậu thấy đâu!
Nghe Lưu Nhã Ý nói mà Lương Mộc Hoan cũng không biết nên phản ứng thế nào nữa, rõ ràng là cháu gái ruột... Sao bà ấy lại có thể nói Trần Tinh Thụy như vậy chứ?
- Là do tớ thích con gái, nên mới dung túng cho Tinh Thụy... Cậu có biết không, năm con bé mười lăm tuổi, An Dương
đã đem về đây một con mèo bị bỏ rơi, trên thân con mèo thì dơ dáy, cơ thể cũng chỉ toàn là da bọc xương... Lúc An Dương mới mang về thì Tinh Thụy đã bày ra thái độ rất thương yêu con mèo đó, nhưng ngay khi An Dương nhờ nó tắm cho con mèo... Thì cậu biết nó đã làm gì không?
-
. Làm... Làm gì?
-
- Đổ nước đầy cả thao, trực tiếp ném con mèo vào đó và cho nó tự sinh tự diệt!
Lương Mộc Hoan chấn động, lại có chuyện như vậy sao?
- Nếu như không phải An Dương vào kịp, thì con mèo có lẽ đã chết ngay lúc đó rồi.
Dù rằng là do chính Lưu Nhã Ý kể, nhưng Lương Mộc Hoan cũng không thể tin hết được. Và Lưu Nhã Ý cũng biết bạn mình sẽ không dễ dàng tin tưởng mình như thế, cho nên bà ấy đã thủ sẵn bên mình là điện thoại. Trên màn hình điện thoại là ngày hôm đó, cái ngày mà Thẩm Nguyệt đã bị bắn bị thương ở chân.
Và hình ảnh người động vào súng của Thẩm Nguyệt... Chính Trần Tinh Thụy!
-
-
- Cái... Cái này...
- Là Trần Tinh Thụy đã lén trộn lẫn đạn thật và đạn sơn vào súng của Tiểu Nguyệt. Tới giờ tớ vẫn chưa hiểu tại sao Tiểu Nguyệt phát giác, nhưng mà đây là đoạn video mà Quân Kình Thương đã gửi cho tớ cách đây vài tuần. Thằng bé nói Tiểu Nguyệt không muốn làm lớn chuyện, nhưng thằng bé vẫn muốn cho nhà tớ xem.
Có lẽ bây giờ Lương Mộc Hoan đã hoàn toàn bị đả kích rồi!
Nói cũng đúng... Làm sao có thể không đả kích chứ?
Nhìn hình ảnh cô gái lương thiện mà bản thân mong ngóng làm con dâu, không ngờ phía sau gương mặt thánh thiện
đó lại là dã tâm của ác quỷ đội lốt người... Đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà!
Dừng một chút, Lưu Nhã Ý lại nói:
- Trái lại với Tinh Thụy thì Tiểu Nguyệt giống với ánh mặt trời hơn.
- Thẩm Nguyệt?
- Cậu có biết không, lần đầu tớ gặp Tiểu Nguyệt đã thấy con bé rất ngoan rồi, tiếp xúc một thời gian còn thấy con bé rất tinh tế nữa. Cha chồng thích cái gì, thích làm gì, con bé đều đồng ý học... Ví dụ như là chơi cờ vây, con bé hoàn toàn không biết gì cả, nhưng khi cha nói cha thích mà không ai chơi cùng, thì con bé đã thẳng thắn xin học hỏi và chơi cùng cha. Còn về vợ chồng tớ, con bé cũng rất hiếu thuận, mới cách đây ba ngày, con bé ở Gemstone cắt ra được một viên đá Phúc Lộc Thọ, cuối cùng đã đem làm thành ba miếng ngọc bội với chữ "Phúc - Lộc - Thọ", còn lên chùa xin bùa bình an và gửi tặng cho tớ một mảnh ngọc chữ "Phúc", ông chồng nhà tớ là chữ "Lộc", cuối cùng là cha chồng của tớ là chữ "Thọ"! Với một đứa nhỏ dụng tâm như vậy, làm sao mà không thương chứ?
Nhắc đến viên đá Phúc Lộc Thọ thì Lương Mộc Hoan mới nhớ... Hình như là cũng cách đây ba ngày, Quân Kình Thương đã đem về ba lá bùa bình an và tặng cho bà ấy, Quân Nhật Tuần cùng với ông nội Quân... Lẽ nào là do Thẩm Nguyệt đã làm?
- Hoan Hoan, tớ biết cậu rất để ý đến môn đăng hộ đối. Dù rằng Tiểu Nguyệt không chảy cùng một dòng máu với tớ hay Trần gia, nhưng con bé là con cháu Trần gia, được viết tên trong gia phả dưới danh nghĩa của Lưu Nhã Ý và Trần Diệp Tân! Cho nên...
Nếu cậu vẫn không thích con bé...
Thì hãy nói với Quân Kình Thương sớm một chút, đừng để cậu ta đưa con gái tớ đến Cục Dân Chính! Không có Quân gia, thì Tiểu Nguyệt vẫn có thể bình bình an an sống ở Trần gia, tớ có thể tìm một nhà khác bình thường để gả con gái, hoặc nếu Tiểu Nguyệt muốn...
Thì tớ vẫn có thể nuôi sống con bé cả đời. Lưu Nhã Ý nhìn Lương Mộc Hoan một cái, sau đó lại nói:
- Cậu nghĩ kĩ nhé. Chỉ còn hai ngày cho cậu nghĩ thôi đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]