Đến đây Thẩm Nguyệt cũng chỉ đưa mắt nhìn anh, nói:
- Trần Tinh Thụy, cô ấy nói rằng hẹn anh đến chỗ của các người hay đến. Nhưng do hôm đó anh đang ở quân khu nên không nói thẳng với anh được.
- Cái đó… Không phải như cô nghĩ đâu, tôi và Trần Tinh Thụy không có thân thiết như vậy.
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng nghiêng đầu, sau đó cô còn nhẹ nhàng gấp laptop lại rồi đặt sang một bên, kéo chăn lên đắp rồi nói:
- Anh với cô ta có thân thiết hay không thì cũng đâu có liên quan tới tôi.
Sau đó Thẩm Nguyệt liền xoay lưng lại với anh, rồi nhắm mắt, nói:
- Được rồi, ngủ thôi, anh tắt đèn đi.
- Thẩm…
Vốn dĩ Quân Kình Thương còn muốn nói gì nữa nhưng rồi vẫn là không nói được. Anh nhìn cô một lúc rồi cũng chỉ biết thở dài ở trong lòng, dù muốn dù không thì anh cũng đưa tay tắt đèn rồi nằm vào chỗ trống bên cạnh.
Dù rằng hai người họ đã ngủ cùng một giường suốt mấy ngày nhưng Quân Kình Thương vẫn chưa thể nào hiểu hết được con người của Thẩm Nguyệt, hay nói đúng hơn là cho dù có chết thì anh cũng không hiểu hết.
Vốn dĩ Quân Kình Thương đã không thể nào ngủ được rồi, nhưng Thẩm Nguyệt lại còn nói:
- Nè Quân Kình Thương, anh ngủ chưa?
- Vẫn chưa, có chuyện gì?
- Ờ… Thật ra tôi đang nghĩ đến một vấn đề.
Quân Kình Thương: “…” Nghe vấn đề là thấy có điềm.
- Ban đầu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577039/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.