Câu trả lời của Thẩm Nguyệt khiến cho mọi người phải ngơ ngác, nhất là Trần An Dương, vốn dĩ anh ta còn đang định đắc chí cơ mà? Tại sao cô lại từ chối chứ? Sao lại không có hứng thú? Vô lý! Quá vô lý!
Đến đây Trần An Dương còn định nói gì đó thì Trần Tinh Thụy lại nhìn sang Quân Kình Thương, nói:
- Phải rồi Kình Thương, đã lâu rồi nhóm chúng ta chơi trò giả chiến, vừa hay hôm nay cũng đủ sáu người, chúng ta chia làm hai đội chơi với nhau có được không?
Thẩm Nguyệt nhìn sang Trần Tinh Thụy, đôi mắt mang theo ý cười, hóa ra cô gái này đang định đánh một lượt phủ đầu à? Nhưng ngại quá đi, cô là người sống lại từ cõi chết đấy, làm gì có chuyện bị người ta phủ đầu dễ dàng như vậy chứ!
Còn Quân Kình Thương cũng không tự ý quyết định, anh lại nhìn sang Thẩm Nguyệt, nói:
- Em thấy thế nào?
- Một trận giả chiến sao? Nếu là giả chiến mà hoạt động theo đội thì nó vô vị lắm. Hay là chơi cá nhân đi.
Nghe Thẩm Nguyệt nói xong thì trái tim già nua của Quân Khinh Vũ cũng phải đập mạnh một nhịp, ông ấy liền nói:
- Thẩm Nguyệt, con đã từng chơi qua trò này chưa?
Không chỉ Quân Khinh Vũ tò mò, mà dường như là tất cả người đang có mặt ở đây đều vô cùng tò mò đến mức khó hiểu, rốt cuộc thì Thẩm Nguyệt này đã chơi qua trò này chưa mà lại dám mạnh miệng như thế? Phải biết rằng trong đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577027/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.