Sáng sớm ngày hôm sau thì Thẩm Nguyệt cũng đã được Quân Kình Thương đưa đến quân khu, đương nhiên ở đây cũng không phải chỉ có cô mà người của Thẩm gia cũng đã được đưa vào phòng giam hết rồi.
Đầu tiên, Thẩm Nguyệt phải lấy tâm lý đã, sau khi đã tiến vào trạng thái đau khổ thì cô mới nhìn Quân Kình Thương, nói:
- Tạm thời anh đừng vào, đợi đến khi nào tôi nói hai chữ "xin lỗi" thì anh hãy vào. Biết chưa?
- Ừ.
Sau khi đã căn dặn Quân Kình Thương xong thì Thẩm Nguyệt cũng đi vào bên trong, ngay khi nhìn thấy cô thì Thẩm Sơn đã đứng dậy, thậm chí là còn muốn xông đến gọi cô, nhưng Thẩm Nguyệt chỉ bất lực rồi quỳ xuống đất, nước mắt cũng đã ướt đẫm cả mặt, thậm chí là trên trán còn có một ít máu.
Vốn dĩ Thẩm Sơn đang định mắng cô, nhưng khi thấy cô còn tàn tạ hơn họ thì ông ta cũng khựng lại, nhíu mày nói:
- Thẩm Nguyệt? Con bị làm sao vậy?
Thẩm Nguyệt lúc này chỉ mỉm cười, sau đó lại nhìn Thẩm Sơn, nói:
- Con không sao... Cha đừng lo... Con... Con đã nói chuyện với Thiếu tá rồi... Anh ấy cũng hứa sẽ thả cha mẹ ra.
Thẩm Sơn nghe đến đây hai mắt cũng sáng rỡ, nhưng rồi Thẩm Nhất Hành lại nhíu mày nói:
- Thả là khi nào thì thả? Tao không muốn ở trong cái nhà giam hôi hám này thêm một phút nào nữa đâu!
Phó Thi Hy nghe vậy cũng gật đầu, bà ấy liền nhìn cô, nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577020/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.