Và rồi sau đó Thẩm Sơn cũng đã viện cớ rằng ông ta đem số đá đó cất vào két sắt ở Thẩm thị rồi, để ngày mai ông ấy sẽ lấy về cho.
Phó Thi Hy nghe vậy cũng bán tính bán nghi, nhưng bà ta lại không thể nói gì hơn, chỉ nhìn Thẩm Nguyệt, lại nói:
- Nhưng sao con lại muốn viên đá đó vậy Tiểu Nguyệt?
- Dạ con nghĩ Phúc Lộc Thọ là một viên đá mang hàm ý cầu phúc cho người mang, mà lão tướng bây giờ cũng đã có tuổi rồi, ông ấy cũng đâu cần công danh hay sự nghiệp, nên con nghĩ tặng quà làm bằng đá Phúc Lộc Thọ sẽ mang ý nghĩa tốt hơn, cũng để lại ấn tượng tốt cho gia đình chúng ta.
Phó Thi Hy nghe vậy liền gật đầu, còn khen con gái của bà ấy biết suy nghĩ và vô cùng tinh tế nữa chứ. Cơ mà bà ta đâu có biết rằng, Thẩm gia đang dần rơi vào cái bẫy mà Thẩm Nguyệt đã giăng ra, hãy cùng chào đón siêu phẩm của một tác giả đại tài mang tên Thẩm Nguyệt nào!
[...]
Buổi tối đó Thẩm Nguyệt cũng đã nhắn tin vào số điện thoại của Quân Kình Thương, hiển nhiên là cô vẫn luôn sống thật với tính cách của mình, nên thứ cô nhắn đại khái mà.
[Thẩm Nguyệt]: Quân Kình Thương, có vẻ như Thẩm Sơn đã bán viên đá Phúc Lộc Thọ ra ngoài chợ đen rồi, anh có thể giúp tôi tìm nó không?
[Quân Kình Thương]: Thưởng?
[Thẩm Nguyệt]: Đều là vợ chồng với nhau, anh còn cần phần thưởng làm gì?
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-quan-hon-lam-ngoan-xinh-yeu-cua-thieu-ta-/3577016/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.