Chương trước
Chương sau
Không gian xung quanh tựa như đã đông cứng lại, chính bản thân Thẩm Nguyệt cũng không biết nên nói gì với người trước mặt nữa.

Nếu không tính chuyện của đời trước, đời này cô chỉ mới gặp anh có hai lần, hôm qua một lần và hôm nay một lần... Chỉ vỏn vẹn có hai lần mà Quân Kình Thương đã đòi kết hôn á?

Còn Quân Kình Thương thấy cô đứng yên bất động cũng đưa tay muốn lay cô tỉnh, nhưng rồi Thẩm Nguyệt lại cười trừ, nói:

- Thiếu tá, anh đùa như vậy không vui đâu.

- Nhìn tôi giống đang đùa lắm sao?

- Cũng giống.

Quân Kình Thương: "..." Không còn gì để nói.

Tuy nhiên sau đó anh cũng đã nói rằng mối hôn sự này của họ chỉ là một màn kịch thôi, vì ông nội của anh rất thích cô, ông ấy cũng đã xác định Thẩm Nguyệt sẽ là cháu dâu của mình, mà Quân Kình Thương thì lại không có ý lập gia đình... Cho nên chỉ cần cô đồng ý kết hôn, tất cả tiền hay quà cưới mà ông nội và cha mẹ tặng, anh đều cho cô hết.

Quân Kình Thương cần một người vợ hờ, còn Thẩm Nguyệt thì cần một chỗ dựa vững chắc để rời khỏi Thẩm gia.

Hai bên đều là giao dịch có lợi, nên Quân Kình Thương dám chắc Thẩm Nguyệt sẽ không từ chối đâu.

Cơ mà... Quân Kình Thương tính vẫn không bằng Thẩm Nguyệt tính, cô nghe anh nói thì cũng thấy hấp dẫn đó. Tuy nhiên với mục đích của Thẩm Nguyệt thì không phải an toàn rời khỏi Thẩm gia, mà cô muốn quậy đục nước Thẩm gia, khiến cho cái gia đình đó chó gà không yên, vậy mới hả dạ của cô!

Cho nên, dù anh rất tốt nhưng Thẩm Nguyệt rất tiếc phải nói rằng:

- Tôi từ chối.

Quân Kình Thương hoàn toàn không thể hiểu hết con người của cô gái này, rõ ràng là anh đang vẽ một cái đường đi rất tốt cho cô, tại sao Thẩm Nguyệt vẫn từ chối chứ?

- Tại sao?

- Hôn nhân là chuyện đại sự. Tôi không muốn bị gắn cái mác đã qua một đời chồng đâu, lại còn là anh nữa chứ.

- Tôi thì sao? Tôi có chỗ nào không tốt à?

- Anh rất tốt, tốt lắm, tốt đến mức người dân Biện Lương đều gọi anh là "Ác ma của Biện Lương" đó, anh có biết không?

- Tôi?

- Chứ chẳng lẽ là tôi? Hỏi thừa!

Dù rằng Thẩm Nguyệt đã từ chối nhưng Quân Kình Thương cũng không bỏ cuộc, anh vẫn đưa mắt nhìn cô, lại nói:

- Cô có thể suy nghĩ, nếu cô cần tôi giúp thì tôi sẽ giúp cô.

- Vậy anh có thể giúp tôi tống cổ Thẩm gia vào tù không?

- Hả?

Quân Kình Thương ngạc nhiên đến mức khó tin, cô gái này vừa nói cái gì cơ? Cô muốn anh tống cổ Thẩm gia vào tù cơ á?

Đây có phải là người Thẩm gia vừa nói chuyện với anh hay không vậy?

Ban đầu Quân Kình Thương cũng nghe nói Thẩm Nguyệt và Thẩm gia có khoảng cách, nhưng anh chỉ nghĩ đơn giản là Thẩm Sơn và Phó Thi Hy đã thiên vị Thẩm Nhất Hành nên Thẩm Nguyệt mới ganh tị thôi, nói sao thì Thẩm Nhất Hành cũng là cháu đích tôn của Thẩm gia mà, lại còn giữ chức vụ Tổng giám đốc của Thẩm gia, tương lai nối nghiệp, thờ cúng hương hỏa cho tiên, thì chuyện được cha mẹ ưu ái là chuyện bình thường... Nhưng anh không ngờ... Thẩm Nguyệt lại hận gia đình của cô đến mức đó, rốt cuộc là tại sao chứ?

- Cô... Hận Thẩm gia đến vậy sao?

- Không có.

- Vậy tại sao cô lại muốn tống cổ nhà họ Thẩm vào tù?

- Còn phải hỏi sao? Nếu Thẩm gia đi tù mọt gông thì chủ nhân của Thẩm gia... Chỉ có thể là tôi!

Quân Kình Thương nhìn ra Thẩm Nguyệt rất có dã tâm với Thẩm gia, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao một cô gái nhỏ như vậy lại mang một oán khí... Đúng, nói đúng thì chính là oán khí với ngôi nhà mà mình lớn lên, rốt cuộc thì ở trong chuyện này còn bao nhiêu uẩn khúc nữa đây?

Đột nhiên lúc này Thẩm Nguyệt lại nhìn anh, nói:

- Thế nào? Anh vẫn muốn cưới tôi chứ? Một cô gái đầy dã tâm và mang nhiều hận thù... Nếu anh không sợ tôi quậy nát Quân gia thì...

- Cưới.

- Hả?

Quân Kình Thương lại nhìn cô trên gương mặt cũng mang ý cười, lại nói:

- Quân gia... Tùy ý cô quậy.

Thẩm Nguyệt: "..." Chết mọe rồi, gặp phải khứa máu liều nhiều hơn máu não rồi...

- Thế nào? Cô có muốn thử hay không? Tuy rằng tôi không biết lý do cô căm ghét Thẩm gia, nhưng nếu có sự giúp đỡ của tôi... Chuyện trả thù của cô chẳng phải sẽ rất dễ dàng à?

Thẩm Nguyệt không phủ nhận, nếu như có sự giúp đỡ của Quân Kình Thương thì chuyện cô phá nát Thẩm gia chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Nhưng mà... Gả cho Quân Kình Thương - người được mệnh danh là Ác ma của Biện Lương, cũng hơi khó khăn đó...

- Tôi sẽ xem xét lời đề nghị của anh.

Quân Kình Thương cũng chỉ gật đầu, vì anh biết rằng cô gái này sẽ đồng ý thôi. Tính cách của Thẩm Nguyệt nhìn qua tuy khó đoán, nhưng thật ra cũng rất dễ để nhìn thấy... Chỉ cần cô suy nghĩ, thì cô sẽ đồng ý.

Còn Thẩm Nguyệt thì lại bắt đầu vạch ra một cái kế hoạch khác xa so với ý tưởng ban đầu.

Cô! Thẩm Nguyệt, sẽ là ngoan xinh yêu của Thiếu tá!

#Yu~



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.