Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác Bùi Hạo khựng lại, Quả Quả nhắm mắt: “Đừng để ý.” Là điện thoại của cô vang lên.
Bùi Hạo hơi khom lưng xuống, Quả Quả cau mày, chuông điện thoại trong phòng khách lại vang lên, lần này là của Bùi Hạo
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Quả Quả trực tiếp đưa tay ôm lấy Bùi Hạo, dùng hành động thực tế để thể hiện thái độ của mình, Bùi Hạo khẽ cười một tiếng, hoàn toàn cúi người xuống.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cùng với ánh sao sáng trên bầu trời, chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên trong phòng khách nhưng không có ai bắt máy, cùng với tiếng thở mập mờ trong phòng ngủ khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
Nhà họ Hàn, Hàn Dịch nhìn lại màn hình điện thoại vẫn đen3kịt, sắc mặt xanh mét: “Đã muộn thế này vẫn chưa về nhà, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, con bé này càng ngày càng quá đáng rồi.” Vu Hiểu Huyên ngồi trước bàn trang điểm, bình tĩnh thoa kem dưỡng da, Hàn Dịch quay đầu: “Vu Hiểu Huyên, con gái em định cả đêm không về, em không lo lắng gì sao?” Mí mắt Vu Hiểu Huyên khẽ giật: “Lo lắng gì chứ? Nhất định là đang ở cùng Hạo Hạo, chúng nó cũng đã đính hôn rồi, nửa năm sau là cử hành hôn lễ, còn quản cái gì nữa.”
Hàn Dịch cắn răng: “Đó là con gái em dứt ruột đẻ ra đó.”
Vu Hiểu Huyên cười ha ha: “Lúc em kết hôn với anh cũng đã mang thai Quả Quả
Hàn Dịch, làm người không thể quá khắt khe.” Hàn Dịch nghiến răng nghiến lợi:1“Chuyện đó có thể giống nhau sao?” Vu Hiểu Huyện xoay người, im lặng nhìn ông: “Vậy anh cũng nói em nghe xem có chỗ nào không giống nhau?” Bà cũng chỉ muốn biết thật ra người đàn ông này đang nghĩ gì.
Hàn Dịch đối mặt với ánh mắt sâu thăm thẳm của bà xã, không lên tiếng, trực giác mách bảo ông, bất kể ông có nói gì cũng là sai, chi bằng đừng nói gì cả, ý thức muốn sống cực kỳ mãnh liệt mà Hàn Dịch cảm nhận vào giờ phút này cho ông biết không nên tiếp tục ở trong phòng ngủ, tung mình xuống giường: “Anh nhớ ra anh còn một số việc chưa xử lý xong
Anh tới phòng sách, em ngủ trước đi.”
Thấy người nào đó chạy trối chết, Vu Hiểu Huyên bĩu môi, đã thành quen rồi
Nếu là trước kia, Vu Hiểu Huyên6có lẽ cũng không bình tĩnh như vậy, không biết có phải ở cạnh Thẩm Thanh Lan lâu hay không nên cũng học được chút ít kiểu nuôi thả của Thẩm Thanh Lan, bây giờ chuyện của hai đứa trẻ cũng không quản chặt như trước nữa.
Hàn Dịch đâu có tới phòng sách để làm việc, ông thẳng cho Phó Hoành Dật
Ông cảm thấy lúc này, nếu trên thế giới còn ai có thể hiểu được lời của ông, không thể nghi ngờ gì, người đó chính là Phó Hoành Dật.
Cho nên đã quá nửa đêm, lại thấy hai người đàn ông bàn luận về chuyện xấu của việc nuôi con gái qua điện thoại, thật sự càng hàn huyên càng tâm đầu ý hợp
Thẩm Thanh Lan nghe bên cạnh, đáy mắt hiện lên ý cười, quay người thoải mái đi ngủ luôn
Con gái là người tình kiếp trước của4cha mà, cũng không phải của bà, bà không có cách nào hiểu được tâm trạng của người làm cha khi phải gả con gái đi
Sau khi Hàn Dịch hàn huyên với Phó Hoành Dật xong liền về phòng, Thẩm Thanh Lan đã ngủ, ông theo bản năng bước thật khẽ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh bà, Thẩm Thanh Lan nhắm mắt, hơi thở đều đều
Phó Hoành Dật nhìn một lát, đem lại chọn cho bà, liền thấy Thẩm Thanh Lan mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày: “Trao đổi với Hàn Dịch xong rồi à?”
Phó Hoành Dật mím môi, vài giây sau liền mỉm cười: “Thanh Lan, hình như anh thật sự già rồi.” Chỉ có già rồi thì mới không khống chế được cảm xúc như vậy.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ: “Phó Hoành Dật, em sẽ mãi ở bên anh.” Con3gái dù sao cũng chỉ như một người khách qua đường trên một chặng đường đời, chỉ có bạn đời mới bầu bạn bên mình đến cuối con đường, cho nên lúc nên buông tay thì hãy buông tay đi
Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan, trầm ngâm lên tiếng: “Có phải em rất thích thằng nhóc Bạch Tuấn Nam kia không?” Đừng tưởng ông không biết bà đang nói giúp cho Bạch Tuấn Nam nhé.
Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ chủ động ôm eo ông, nhắm hai mắt lại: “Ngủ đi.” Phó Hoành Dật hừ nhẹ một tiếng, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra thì Bạch Tuấn Nam cũng không tồi, tuổi còn trẻ nhưng đã có phong thái trưởng thành chững chạc, là một người có thể gửi gắm, Thư Nghệ ở bên cậu ta rất vui vẻ, Thư Nghệ cũng rất có mắt nhìn.”
Phó Hoành Dật tức giận: “Mau ngủ đi.” Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch môi, nhắm hai mắt lại.
***
Nhà của Bùi Hạo
Khi Quả Quả thức dậy bên cạnh không có ai, cô ôm chăn, cảm nhận được cơ thể mỏi nhừ ở dưới chắn, đỏ mặt, ôi, có phải tối qua cô quá chủ động rồi không? Tình cảnh tối qua vẫn hiện ra rõ ràng trong tâm trí, cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ trên mặt càng lúc càng cao, ôm chặn lăn một vòng, đưa tay vỗ vỗ lên mặt mình, đảo mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đôi mày cong lên, không kìm được cười thành tiếng.
“Nghĩ gì mà vui thế?” Ở cửa truyền đến giọng nói ôn hòa của Bùi Hạo.
Quả Quả kinh ngạc, đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Bùi Hạo mà thấy hai tai cô như sắp bị thiêu cháy luôn rồi, nhanh chóng vùi đầu vào chăn, hơi mất tự nhiên
Bùi Hạo biết cô sẽ mất tự nhiên, cũng không bước vào mà dịu dàng nói: “Anh đã làm xong bữa sáng rồi, em mau dậy ăn sáng đi.”
“Vâng.” Quả Quả đáp lời, nhưng vẫn không động đậy.
Bùi Hạo xoay người đi, còn chú đáo đóng cửa lại
Quả Quả nhìn trần nhà vài giây, lại cười khúc khích thành tiếng, lúc này mới chậm chạp ngồi dậy.
Trên tủ đầu giường đã đặt bộ quần áo cho nữ rất chỉnh tề, cô mặc vào, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên bệ rửa mặt còn có một bộ đồ dùng mới tinh dành cho cô, thậm chí ngay cả mỹ phẩm dưỡng da bình thường có hay dùng cũng có, những đồ này đều là sáng nay Bùi Hạo chuẩn bị cho cô sao?
Trong đôi mắt Quả Quả tràn ngập ý cười, nhanh chóng rửa mặt xong mới đi tới phòng khách, Bùi Hạo đang chờ cô cùng ăn cơm, bữa sáng rất thịnh soạn, kiểu ta và kiểu Tây đều có
Trong suốt bữa ăn, Quả Quả đều không mở miệng, nhưng không khí giữa hai người lại có chút ngọt ngào thân mật.
Cơm nước xong, Quả Quả chủ động muốn thu dọn bát đũa, lại bị Bùi Hạo giành trước: “Tối qua em mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi đi, những chuyện này cứ để anh.” Mặt Quả Quả bỗng đỏ bừng, trốn khỏi phòng ăn, ra phòng khách ngồi lên ghế sô pha, hai tay ôm má
Quả Quả vừa đảo mắt, lại thấy điện thoại bị ném trên ghế sô pha, lúc này mới nhớ ra cú điện thoại liên hoàn như đòi mạng tối qua, da đầu căng lên, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên là ba cô gọi tới, nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ mà chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lần này tiêu đời rồi.
Cô không dám gọi lại cho ba, bèn nhắn một tin cho mẹ trước
Gần đây Vu Hiểu Huyền đều nghỉ ở nhà, thời gian trước lúc bà quay phim bị ngất, bác sĩ nói bà mệt mỏi quá độ, cho nên hiện giờ bà bị cưỡng chế nghỉ ngơi ở nhà, thấy con gái gửi tin nhắn tới, suy nghĩ một lát, gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Quả Quả nhận được tin nhắn của mẫu thân đại nhân, trái tim đang phập phồng thấp thỏm liền nhẹ nhàng thả lỏng, thở ra một hơi, bình tĩnh, có mẹ cô ở nhà, cô không phải sợ rồi.
Vốn dĩ Bùi Hạo định ở nhà với cô, nhưng Quả Quả nói cô muốn về nhà, anh không thể làm gì khác hơn là đưa cô về.
“Anh vào cùng em.” Bên ngoài biệt thự nhà họ Hàn, Bùi Hạo nói
Quả Quả lắc đầu: “Không cần đâu, em về nhà chứ có đi vào đầm rồng hang hổ gì đâu
anh Bùi Hạo, anh đi làm việc của mình đi, hôm nay có mẹ em ở nhà mà.” Bùi Hạo kiên trì muốn đi vào cùng Quả Quả, nhưng lại bị Quả Quả kiên quyết từ chối, suy nghĩ một lát anh bèn nói: “Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay, anh sẽ qua liền.” Quả Quả gật đầu qua loa rồi vẫy tay: “Biết rồi, anh đi đi.” Nói xong xoay người vào nhà, bước chân nhẹ nhàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.