Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng làm việc quân khu, Phó Hoành Dật từ trên ghế đứng lên, gương mặt khiếp sợ, ly trà trong tay bị anh làm rơi xuống đất vỡ tan, làm mấy sĩ quan đang ở đây giật mình
“Đội trưởng, anh sao vậy?” Mạnh Lương nói
Phó Hoành Dật đưa điện thoại ra xa một chút, rồi nói với mấy người bọn họ, “Chuyện huấn luyện hôm nào sẽ bàn sau, các cậu tập hợp ý kiến rồi giao cho Mạnh Lương đi”
“Rõ”
Mọi người liền rời khỏi phòng làm việc
Trước khi rời đi, Mạnh Lương nhìn vào điện thoại di động trong tay Phó Hoành Dật
Anh ta hết sức tò mò, không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Lan đã nói gì với2Phó Hoành Dệt mà đội trưởng luôn không sợ trời sợ đất của mình lại có phản ứng lớn như vậy
Thẩm Thanh Lan, em cần cho anh một lời giải thích” Phòng làm việc không còn ai, Phó Hoành Dật mới trầm giọng nói
Mặt của anh đã chuyển từ khiếp sợ sang âm trầm
Trong thời gian ngắn, anh đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt của vấn đề
Lần nào anh cũng làm biện pháp an toàn, cô không thể mang thai mới đúng, chỉ có thể giải thích là cô đã lén lút làm gì đó
Thẩm Thanh Lan biết anh sẽ tức giận, thế nhưng bây giờ cô đã có thượng phương bảo hiểm nên không lo lắng chút nào,7“Phó Hoành Dật, anh lại sắp làm ba rồi, chẳng lẽ không vui mừng sao?”
“Em chờ đó, bây giờ anh sẽ về ngay
Em đang ở nhà hay bệnh viện?” “Bệnh viện” Thẩm Thanh Lan nói thật
Cô vừa lấy được kết quả xong thì gọi cho Phó Hoành Dật ngay
“Ở bệnh viện chờ anh, không được lái xe” Phó Hoành Dật gầm lên rồi lập tức cúp điện thoại
Thẩm Thanh Lan vừa định nói là mình có thể lái xe trở về nhưng điện thoại đã bị cúp rồi
Cô nhìn màn hình đen thui, để tránh cho đổ thêm dầu vào lửa, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi Phó Hoành Dật đến
Phó Hoành Dật vừa đi vừa mở khóa9xe, mặt mày âm trầm, cả người đều tỏa ra khí lạnh lẽo
Trước mắt anh không ngừng hiện ra cảnh ngày đó Thẩm Thanh Lan sinh con
Máu cô không ngừng chảy, còn mặt cô thì tái nhợt như người chết, tất cả dường như một khúc phim quay chậm, lần lượt hiện ra trong đầu anh, làm người anh càng rét lạnh hơn
Anh đạp cần ga, trong nháy mắt xe đã phi ra ngoài, dẫn tới nhiều mắng chửi, nhưng đều bị Phó Hoành Dật bỏ ngoài tai
Hiện giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Lan ngay lập tức
Thẩm Thanh Lan đợi gần một tiếng thì Phó Hoành Dật đến
Cô nhìn qua cửa sổ, thấy mặt anh sa sầm thì5hơi do dự
Haizz, hình như anh giận rồi mà hình như còn không hề nhẹ, bây giờ đi ra thật sự không sao chứ? Có điều, dù có muốn đối mặt hay không thì Thẩm Thanh Lan cũng mở cửa xuống xe
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn cô, nét mặt thay cho vô vàn lời nói
Thẩm Thanh Lan biết ngay sẽ như vậy, cô đi tới, kéo vạt áo anh, “Phó Hoành Dật, em đã có thai, anh sắp được làm ba rồi” Phó Hoành Dật lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà mềm đi một chút, “Em cố ý”
“Đúng vậy, em cố ý” Thẩm Thanh Lan thẳng thắn gật đầu
Phó Hoành Dật đã sớm biết chuyện3cô muốn có con, nhưng anh không muốn phối hợp với cô, thế nên cô cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn mà thôi
Phó Hoành Dật cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được
Anh vỗ lên mông có một cái, không mạnh lắm
Mặt Thẩm Thanh Lan đỏ bừng, xấu hổ trừng người trước mắt, “Phó Hoành Dật, anh” May là không có ai chú ý đến bọn họ, không thì cô đã mất hết mặt mũi
“Còn nói nữa?” Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, người đàn ông này đang nổi nóng, mình nên nói ít đi thì tốt hơn
“Lên xe” Phó Hoành Dật mở cửa xe, lạnh giọng nói
Thẩm Thanh Lan liền đi vào
Đi vào xe thì lại khác hoàn toàn
Phó Hoành Dật chạy xe với tốc độ rùa bò, Thẩm Thanh Lan nhìn từng chiếc xe vượt qua bọn họ mà không nhịn được nói, “Phó Hoành Dật, anh có thể lái nhanh hơn một chút không?”
“Chạy nhanh sẽ nguy hiểm” Phó Hoành Dật thản nhiên nói
Chỉ là với tốc độ hiện giờ thì có nhanh hơn nữa cũng chỉ sáu mươi mã, nguy hiểm thế nào được chứ? Thẩm Thanh Lan nghĩ vậy, những lời này cô không dám nói ra
Người đàn ông trước mặt đang là một ngọn núi lửa phun trào, cổ không muốn bị vạ lây
Bình thường chỉ mất một tiếng thì hôm nay phải mất một tiếng rưỡi Phó Hoành Dật mới về đến nhà
Mà dọc đường, gần như Thẩm Thanh Lan chẳng nói một câu nào, cô biết cần phải cho anh thời gian tiêu hóa
Sau khi xe tiến vào Đại Viện, Thẩm Thanh Lan có thể cảm thấy rõ cơn giận của Phó Hoành Dật đã giảm đi một chút
Cô mở cửa định xuống xe, nhưng anh bỗng nói, “Chờ một chút” Thẩm Thanh Lan khựng lại thì thấy Phó Hoành Dật mở cửa xuống xe, rồi đi sang phía cô, mở cửa xe và đưa tay ra, “Xuống đi” Thẩm Thanh Lan đen mặt, người đàn ông này có phải lo lắng hơi quá rồi không?
Nhưng cô vẫn đặt tay mình lên tay anh
“Vẫn còn tức giận à?” Thẩm Thanh Lan cười hỏi anh
Phó Hoành Dật thản nhiên lườm cô, ánh mắt không gợn sóng
Thẩm Thanh Lan bật cười, “Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục giận đi
Em đi vào trước đây” Nói xong cô liền xoay người rời đi, để lại Phó Hoành Dật đen mặt đứng tại chỗ
Thẩm Quân Dục đang vội tới đưa chút đồ ăn cho Thẩm Thanh Lan và An An
Đây là bánh ngọt mà Sở Vân Dung mất hơn nửa ngày mới làm xong, hương vị cũng không tệ lắm, nên bảo anh đưa đến
Kết quả lại thấy Phó Hoành Dật đứng ở cửa, không biết đang nghĩ cái gì
Anh đi lên vỗ vai Phó Hoành Dật, “Cậu đứng một mình ở đây, định làm thần giữ cửa đấy à?”
Phó Hoành Dật lạnh lùng lườm anh rồi nhấc chân rời đi
Thẩm Quân Dục sở mũi một cái, vẻ mặt khó hiểu, thế này là thế nào nhỉ? Tức giận như vậy có lẽ Thẩm Thanh Lan đã làm gì chọc giận cậu ta? Nhưng nếu là thật thì chắc chuyện em gái gây ra không hề nhỏ, bằng không sao mặt Phó Hoành Dật lại đen như hung thần vậy?
Anh nhìn bánh ngọt trong tay mình, ừ, bây giờ nên đi vào hay trở về đây? Phó Hoành Dật sẽ không nổi giận với Thẩm Thanh Lan, nhưng với người khác thì chưa chắc
“Hoành Dật, sao cháu lại về?” Phó lão gia thấy Phó Hoành Dật thì rất kinh ngạc, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh
“Cháu có chút việc cần về xử lý” Phó Hoành Dật bình tĩnh đáp, không nói đến chuyện Thẩm Thanh Lan mang thai
Mà lúc này Thẩm Thanh Lan đã lên tầng trên thay quần áo
Mỗi lần từ bệnh viện về, việc đầu tiên cô phải làm đều là thay đồ
Phó Hoành Dật nhấc chân lên tầng trên, Thẩm Thanh Lan mới đi từ phòng thay đồ ra, cô đã thay một bộ đồ ở nhà
“Em có cảm thấy khó chịu gì không?” Phó Hoành Dật hỏi
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, biết ngay người đàn ông này cuối cùng vẫn không nỡ nổi giận với cô mà
Cô lắc đầu, “Không, bây giờ còn ít tháng nên không có cảm giác gì” Cô đi tới chủ động ôm Phó Hoành Dật, “Anh sắp làm ba rồi, nên vui mới phải”
“Không vui mừng nổi” Phó Hoành Dật nói
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện vợ mình sắp bước qua quỷ môn quan một lần nữa là anh lại hoảng sợ, sao vui mừng nổi
Thẩm Thanh Lan thở dài, vỗ lưng anh, “Đừng lo lắng quá
Không sao đâu, người phụ nữ nào cũng như vậy mà
Anh xem không phải họ cũng không sao đấy thôi?”
“Người khác là người khác, em là em, có thể giống nhau sao?” Phó Hoành Dật nói
Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Chẳng lẽ anh muốn em phá thai sao?” Cô nói lời này chỉ là đùa, không ngờ Phó Hoành Dật lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, “Nếu trong điều kiện cơ thể em cho phép” Ánh mắt anh nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào
Thẩm Thanh Lan thấy anh như vậy thì nụ cười trên mặt dần phai nhạt, “Phó Hoành Dật, bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi
Đây là đứa con mà chúng ta khó khăn lắm mới có được, cho dù thế nào thì em cũng sẽ sinh nó ra, anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng chẳng sao
Đây là một sinh mạng, chúng ta không thể tự ý cướp đoạt cơ hội được có mặt trên đời này của nó”
“Thanh Lan, không có mạng của ai quan trọng hơn mạng của em cả” Phó Hoành Dật nói như đinh đóng cột
“Anh” Thẩm Thanh Lan buồn bực nhưng lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn
Người đàn ông này một lòng nghĩ cho cô, cô giận không được mà không giận cũng không xong
“Phó Hoành Dật, phá thai nguy hiểm không kém gì sinh con cả, lẽ nào anh không lo bỏ đứa nhỏ này sẽ làm cơ thể em tổn thương đến không thể chữa được sao?”
Phó Hoành Dật do dự, Thẩm Thanh Lan thừa thắng xông lên, “Ông nội đã lớn tuổi, ông vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể sinh thêm một đứa bé
Tuy ông chưa từng nói ra, nhưng em có thể cảm nhận được
Em nghĩ nhân lúc ông vẫn còn trên đời này, nên thỏa mãn nguyện vọng của ông
Hơn nữa, An An cũng cần một người bầu bạn mà”
Phó Hoành Dật thở một hơi thật dài, “Thanh Lan, anh chỉ lo lắng cho em”
“Em hiểu, Phó Hoành Dật, anh yên tâm đi
Anh nghe em nói, lần này thật sự không có vấn đề gì đâu
Bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, bây giờ tình hình thai nhi rất tốt, không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hơn nữa đã không còn ai làm hại em nữa
Em chắc chắn sẽ bình an sinh con chúng ta ra
Em hy vọng lần này là con gái, tốt nhất giống em, sau đó sẽ thông minh ngoan ngoãn như An An” Biết người này một lòng muốn có con gái, nên cô Thẩm Thanh Lan nói xuôi theo, dùng con gái dụ dỗ anh
“Nhóc con kia nào có thông minh ngoan ngoãn?” Phó Hoành Dật soi mói con trai mình, nhưng sắc mặt đã dịu đi, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ánh mắt anh còn có chút chờ mong
Thẩm Thanh Lan liền biết anh không giận nữa, mỉm cười ôm chặt anh, “Phó Hoành Dật, em thấy hạnh phúc lắm
Lại có kết tinh tình yêu với anh, em cảm thấy thật hoàn mỹ”
Phó Hoành Dật ôm chặt cô, “Lần này anh chắc chắn mẹ con em sẽ bình an, anh tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào tổn thương đến hai mẹ con em” Anh trịnh trọng cam kết, Thẩm Thanh Lan nhếch miệng, “Được”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.