*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Con đưa mẹ về trước nhé.” “Không cần đâu, mẹ tự bắt xe về được, thương thể của con thật sự không sao chứ?” “Thật sự không sao mà, qua mấy ngày nữa là sẽ ổn thôi.” Thẩm Quân Trạch tiễn Lư Nhã Cầm lên xe mới xoay người trở về công ty, cậu ta đang chờ Lư Tiến Tài đích thân đến cầu xin mình. Trương Văn Lệ tìm mấy luật sư cho Lư Tiến Tài, nhưng ai cũng nói khả năng thẳng vụ kiện này không lớn, bằng chứng đã đầy đủ, một khi thua thì sẽ không tránh khỏi việc phải bóc mấy quyển lịch, cách tốt nhất chính là xin Thẩm Quân Trạch rút đơn kiện. “Tiền Tài, phải làm sao đây?” Trương Văn Lệ vô cùng hoảng loạn, nếu Lư Tiến Tài thật sự phải ngồi tù thì bà ta và con trai biết phải làm sao?2Trong nhà vẫn còn hai đứa con trai, đứa lớn nhất mới có chín tuổi, một mình bà ta phải nuôi dưỡng hai đứa con như thế nào đây? Lư Tiến Tài an ủi bà ta: “Đừng hoảng loạn. Bà gọi Thẩm Quân Trạch tới đây, cứ nói là tôi muốn gặp nó.” Nhắc tới Thẩm Quân Trạch, Trương Văn Lệ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Gọi nó tới làm gì, chính nó đã hại ông thành thế này. Còn cả cô em gái của ông nữa, ngày thường ông đối xử với cô ta tốt như vậy, thế mà có chuyện cái là chạy mất hút, đúng là đám vô ơn bội nghĩa.” Vẻ mặt Lư Tiến Tài âm u, không nhìn được suy nghĩ thật sự của ông ta: “Bà cứ gọi Thẩm Quân Trạch đến đây, tôi có chuyện muốn nói với nó. Bà yên tâm, tôi có9cách khiến nó rút đơn kiện.” “Ông có cách gì?” Trương Văn Lệ hỏi. “Bà đừng hỏi nữa, cứ gọi người đến cho tôi là được rồi.” Lư Tiến Tài không chịu nói, Trương Văn Lệ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, bà ta bèn gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi nó đến.” Lư Tiến Tài gọi bà ta lại: “Văn Lệ. Chăm sóc tốt cho hai đứa bé, yên tâm, tôi sẽ sớm ra khỏi đây thôi.” “Tôi biết rồi, chuyện của con, ông không cần lo đâu, mẹ tôi sẽ giúp chăm sóc bọn trẻ.” “Nghe nói ông muốn gặp tôi?” Thẩm Quân Trạch nhíu mày nhìn Lư Tiến Tài, vẻ mặt nhàn tản. Lư Tiến Tài yên lặng nhìn cậu ta, vẻ mặt khó đoán, rất lâu vẫn không nói gì. “Không phải ông tới tìm tôi là để ra vẻ tình thâm với tôi đấy chứ? Nếu vậy6thì tôi đi trước đây, dù sao tôi cũng vừa mới tiếp quản công ty, có rất nhiều việc.” Thẩm Quân Trạch đứng lên đỉnh đi. “Chờ đã.” Lư Tiến Tài mở miệng: “Mong cháu có thể rút đơn kiện.” Thẩm Quân Trạch bật cười nhìn ông ta: “Lý do?” “Quân Trạch, bất kể thế nào, thì bác vẫn là bác của cháu. Từ nhỏ đến lớn, bác luôn thật lòng yêu thương cháu, không nể mặt sư thì phải cũng nể mặt Phật.” Nghe vậy, Thẩm Quân Trạch gật đầu: “Ồ, khi tôi còn bé, quả thật ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng trong cái tốt đó có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối, trong lòng ông tựrõ.” “Thẩm Quân Trạch, cháu không thể bởi vì bác đã gài bẫy cháu mà phủ định tất cả về bác, cháu như vậy là vô ơn bội0nghĩa.” Lư Tiến Tài phẫn nộ. Khi Thẩm Quân Trạch khi còn bé, hoặc là nói trước khi ông ta có con, ông ta đã thật sự coi Thẩm Quân Trạch như con trai. Tình cảm không hề có chút giả dối nào mà vào miệng Thẩm Quân Trạch lại thành có mưu đồ, khiến ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục. “Được, tối thừa nhận, quả thật ông đã từng đối xử với tôi rất tốt, nhiều lúc còn tốt hơn cả bố tôi, nhưng như vậy thì sao chứ? Cuối cùng ông vẫn gài bẫy tôi đấy thôi. Nói đến tốt, bố tôi đối xử với ông không tốt sao? Bố tôi thật lòng thật dạ đối đãi với ông, bồi dưỡng ông từ một tên côn đồ thành một lãnh đạo cấp cao của công ty, nhưng ông lại đối xử với ông ấy như thế nào?7Lúc hài cốt ông ấy còn chưa lạnh đã gài bẫy đứa con trai duy nhất của ông ấy, cướp đi tâm huyết cả đời của ông ấy. Nói đến vô ơn bạc nghĩa, thì tôi đây vẫn còn phải học ông đó.” Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt, chơi trò tình cảm với tôi đây à? Ha ha! Sắc mặt Lư Tiến Tài tái xanh: “Cháu nhất định phải nói chuyện với bác như vậy sao?” “Ông tức giận như vậy làm gì? Tôi chỉ đang kể lại sự thật thôi mà.” Thẩm Quân Trạch cười híp mắt. So với vẻ phẫn nộ của Lư Tiến Tài, cậu ta bình tĩnh hơn rất nhiều. “Được, đã như vậy, chúng ta nói chuyện thực tế đi.” Thẩm Quân Trạch cười khẩy: “Không chơi trò tình cảm nữa à?” Vẻ mặt Lư Tiến Tài cứng đờ, quả thật mới đầu ông ta định chơi trò tình cảm, hy vọng có thể làm cảm động Thẩm Quân Trạch, nhưng không ngờ thằng nhãi này hoàn toàn không bị mắc bẫy. “Tao biết thứ mày muốn chính là 30% cổ phần trong tay tao. Tao có thể đưa cổ phần cho mày, chỉ cần mày rút đơn kiện.” Nghe vậy, Thẩm Quân Trạch lại ngồi xuống, hơi hứng thú nhìn ông ta: “30% cổ phần, đổi lấy tự do của bản thân. Ừm, nghe quả là một mối làm ăn không tốt, có thể nói chuyện.” Ai ngờ sắc mặt Lư Tiến Tài lại biến sắc: “Thẩm Quân Trạch, mày đừng quá đáng.” “Ơ, đây không phải do chính ông nói hay sao? Sao lại thành tôi quá đáng vậy?” Thẩm Quân Trạch khó hiểu nhìn ông ta. “11% cổ phần, đổi lấy tự do của tao.” Thẩm Quân Trạch nghe vậy phì cười: “Lư Tiến Tài, ông đang đùa tôi đấy à, 11%? Ông đuổi ăn mày đấy à.” Cậu ta vô cảm nhìn Lư Tiến Tài: “30%, dùng 30% cổ phần trên tay cậu đổi lấy tự do của ông, bằng không miễn bàn bạc.” “30% là toàn bộ cổ phần của tao.” Lư Tiến Tài nghiến răng, Thẩm Quân Trạch quả thật muốn diệt cỏ tận gốc. “Đương nhiên tôi biết đây là toàn bộ cổ phần của ông, nhưng đây là điều kiện duy nhất của tôi.” “Thẩm Quân Trạch, làm gì cũng phải để lại một đường lui, ngày sau cũng dễ nói chuyện, mày hùng hổ đuổi cùng giết tận như thế, không sợ sau này gặp báo ứng sao?” “Sau này có gặp báo ứng hay không thì tôi không biết, cũng không quan tâm, tôi chỉ biết nhất định phải diệt cỏ tận gốc, nếu không gió xuân thổi qua lại mọc lại thì sao?” 11% cổ phần cộng thêm 40% trong tay mày, cổ phần của mày đã đạt tới 51% rồi, nắm giữ cổ phần khống chế tuyệt đối, không ai có thể làm lung lay địa vị của mày.” Lư Tiến Tài như bị hóc xương trong cổ họng mà nghiến răng nói. “Cổ phần có ai chê ít đâu, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.” Thẩm Quân Trạch bình tĩnh trả lời. “Ha ha, quả nhiên không hổ là con trai Thẩm Nhượng, đoán chừng nếu ông ta trông thấy dáng vẻ bây giờ của mày thì cũng nhắm mắt được rồi.” “Đừng có nhắc đến bố tôi, ông không xứng. Tôi cho ông ba phút để suy nghĩ, sau ba phút ông có thể nói cho tôi biết đáp án.” “30% quá nhiều, bây giờ tao đã không còn là gì của công ty nữa. Cổ phần này chính là nguồn thu duy nhất của tao, mày cũng phải để cả nhà tao sống tiếp chứ. Lúc trước tạo đuổi mày ra khỏi công ty cũng không hề thu hồi cổ phần trong tay mày.” Lư Tiền Tài cổ cò kè mặc cả. “Nói vậy tức là tôi còn phải cảm kích ông hả?” Ánh mắt Thẩm Quân Trạch trào phúng. Biết càng nói đến quá khứ càng khiến Thẩm Quân Trạch thêm quyết tâm, Lư Tiến Tài dứt khoát không nhắc tới nữa. Ông ta nhắm mắt lại, trong lòng nhanh chóng suy tính cách đáp trả. Thẩm Quân Trạch ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ba phút loáng cái đã hết. “Thời gian đã hết rồi, nói cho tôi biết quyết định của ông.” Lư Tiến Tài mở mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Quân Trạch: “Tao có thể bán 30% cổ phần cho mày với giá thấp hơn giá thị trường 20%.” Thẩm Quân Trạch cười lạnh: “Lư Tiến Tài, ông coi tôi là thằng ngu hay chính ông là thằng ngu vậy. Ý tôi nói chính là tặng cho tôi, chứ không phải bán cho tôi.” “Thẩm Quân Trạch, mày tham lam quá rồi đấy.” Sắc mặt Lư Tiến Tài lập tức đen như đáy nồi, phẫn nộ nhìn cậu ta. Thẩm Quần Trạch nhún vai: “Những thứ này không phải đều do ông dạy tôi hay sao?” Cậu ta đứng lên: “Tôi thấy vẻ mặt ông tâm không cam tình không nguyện, đoán chừng chuyện làm ăn hôm nay không thành rồi, đã vậy, người làm cháu đi trước đây, ông cứ ở trong đấy chờ phiên tòa mở đi.” Thẩm Quân Trạch xoay người định rời đi, Lư Tiến Tài gọi cậu ta lại: “Chờ đã, tạo đồng ý.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]