*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không có gì.” Vu Hiểu Huyên lại không hài lòng, “Quả Quả, con nên rủ chị chơi cùng nữa, phải học cách chia sẻ, biết chưa?” Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu, chủ động kéo tay Tỉnh Tĩnh, “Chị ơi, chúng ta chơi chung nhé”. Thẩm Thanh Lan thấy thế thì nói với An An, “Con chơi với Tĩnh Tĩnh và Quả Quả đi, mẹ chuẩn bị bánh cho các con nhé?” An An gật đầu, một tay dắt Tĩnh Tĩnh, một dắt Quả Quả, đi vào phòng ngồi xuống chơi đồ chơi. Ba người lớn nhìn một lúc, thấy ba đứa bé chơi chung rất hòa thuận nên mới yên tâm xuống tầng. Thẩm Thanh Lan xuống nhà bếp, định chuẩn ít2trái cây cho mấy đứa bé. Có điều chưa được bao lâu, trên phòng trẻ em lại truyền đến tiếng khóc, lần này là Tĩnh Tỉnh khóc. Thẩm Thanh Lan đang bưng nước trái cây từ phòng bếp ra, định mang lên đấy, nghe thể thì bước nhanh hơn. Trong phòng, Tĩnh Tĩnh đang khóc to, An An thì ở bên cạnh lau nước mắt cho cô bé, có vẻ luống cuống. Còn Quả Quả lại đứng bên cạnh Tĩnh Tĩnh nhìn, trong tay còn cầm một chiếc xe nhỏ. Tĩnh Tỉnh một tay ôm đầu, một tay lau nước mắt, rất ấm ức. Thẩm Thanh Lan đặt mâm đựng trái cây xuống, ôm Tĩnh Tĩnh vào lòng, “Có chuyện gì9vậy? Sao cháu lại khóc?” Tĩnh Tỉnh không nói lời nào, chỉ nhìn Quả Quả. An An thấy mẹ vào thì lập tức nói, “Tĩnh Tỉnh muốn chơi xe cùng bọn con, nhưng Quả Quả không cho Tỉnh Tĩnh chơi, còn đánh bạn ấy.” Vu Hiểu Huyên vừa đi vào thì nghe thấy lời của An An, sắc mặt lập tức thay đổi, quay sang nhìn con gái mình với vẻ mặt rất nghiêm nghị. Mẹ Tĩnh Tỉnh lại không nói gì, chỉ đi đến ôm Tĩnh Tĩnh vào lòng, nắm bàn tay bé nhỏ của cô bé và nhẹ giọng dỗ dành, sau đó phát hiện trên trán con gái hơi sưng lên, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, Vu Hiểu6Huyên rất khó xử, luôn miệng nói xin lỗi. Mẹ Tĩnh Tĩnh lại không để tâm, chỉ cười nói, “Không sao đâu, trẻ con đùa với nhau thôi mà, cô không cần để trong lòng.” Thẩm Thanh Lan cũng không ngờ tính tình của Quả Quả lại ngang ngược như vậy. Có điều, dù sao con bé cũng không phải là con mình, nên cô không tiện nói nhiều. Tĩnh Tỉnh khóc trong lòng mẹ một lúc thì mới dần dần nín. Vu Hiểu Huyên kéo con gái về phía mình, bình tĩnh nhìn cô bé, “Tại sao con lại đánh chị?” Ánh mắt của cô nghiêm nghị, Quả Quả thấy mẹ như thế thì sợ hãi, có người lại. Vu0Hiểu Huyên giữ con gái đứng yên, chăm chú nhìn cô bé, “Nói cho mẹ nghe, tại sao con lại đánh chị” Quả Quả cúi đầu, “Con chỉ muốn chơi cùng anh An An thôi.” Giọng của cô bé rất nhỏ, nhưng Vu Hiểu Huyên lại nghe thấy rất rõ. Nét mặt Vu Hiểu Huyên nghiêm túc, kéo con gái ra ban công, “Con nói cho mẹ nghe, vì sao lại không muốn chơi cùng chị? Chị ức hiếp con sao?” Quả Quả lắc đầu. “Chị không ức hiếp con, còn nhường đồ chơi cho con, sao con lại không muốn chơi với chị?” Vu Hiểu Huyền cũng không ngờ con gái còn nhỏ mà lại ngang ngược như vậy, lẽ nào là7do bình thường vợ chồng họ chiều hư con sao? “Anh An An chỉ chơi với chị ấy, không chơi với con.” Quả Quả cúi đầu, tay nhỏ bé xoắn vào nhau, vẻ mặt ấm ức. Vu Hiểu Huyên làm như không nhìn thấy vẻ ấm ức của con gái, vẫn nghiêm túc tác, “Quả Quả, bạn bè là phải biết chia sẻ với nhau, vừa rồi chị đang chơi cùng anh An An, thấy con đến thì nhường đồ chơi cho con. Chị tốt với con như vậy, tại sao con có thể đánh chị? Nếu con còn như vậy thì sau này mẹ sẽ không đưa con đến tìm anh An An nữa, con cứ ở nhà chơi một mình đi.” Quả Quả nghe vậy thì òa khóc. Mẹ Tỉnh Tĩnh nghe thấy tiếng khóc thì vội đi tới, “Hiểu Huyên, bọn nhỏ chỉ tranh cãi một chút thôi, cô đừng như vậy.” “Con bé quá ngang ngược, nếu không dạy dỗ đàng hoàng thì sau này sẽ đến mức nào nữa.” Vu Hiểu Huyên cũng không muốn la mắng con trước mặt người ngoài, nhưng tật xấu này của Quả Quả không thể không dạy được. Người khác dạy con, mẹ Tĩnh Tỉnh cũng không tiện xen vào, đành thở dài, xoay người vào phòng. Vu Hiểu Huyên nhìn sang con gái, “Đừng tưởng con khóc thì mẹ sẽ không mắng con. Quả Quả, chuyện hôm nay mẹ giảng dạy rõ cho con hiểu, bây giờ con bình tĩnh lại nghe mẹ nói, không thì mẹ sẽ chờ con khóc xong rồi nói sau. Con tự lựa chọn đi.” Trước kia chỉ cần bé vừa khóc là mẹ sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ chiều này lại không có tác dụng, Quả Quả vẫn rơm rớm nước mắt, khóc cũng không được mà không khóc cũng không xong. Thấy Vu Hiểu Huyên như vậy, cô bé dần dẫn bình tĩnh lại. “Hôm nay biết mình sai ở đâu chưa?” Vu Hiểu Huyên nghiêm nghị hỏi. Quả Quả đưa tay lau nước mắt, gật đầu, “Biết ạ.” “Nói mẹ nghe sai ở đâu?” “Không nên đánh chị.” “Còn gì nữa không?” “Nên chơi cùng chị.” “Còn gì nữa không?” Quả Quả im lặng nhìn Vu Hiểu Huyên, không biết mình còn sai ở đâu nữa. “Quả Quả, người khác có muốn chơi với con hay không là chuyện của họ, con không thể nổi giận hay đánh người ta vì họ không chơi với con được, như vậy là không đúng.” Vu Hiểu Huyên cũng không biết nên giảng đạo lý làm người là không được ngang ngược với một đứa bé hai tuổi như thế nào, chỉ có thể cố hết sức dùng lời của mình giảng dạy con gái, không mong con có thể hiểu hết, chỉ hy vọng con bé có thể nghe hiểu phần nào, Quả Quả vẫn cảm thấy rất ấm ức, “Thế nhưng, trước đây anh An An chỉ chơi với một mình con thôi mà.” “Anh An An không phải của một mình con. Anh sẽ quen biết với rất nhiều bạn bè khác. Quả Quả, bé ngoan phải là biết chia sẻ. Ví dụ như con có đồ ăn ngon thì nên chia cho các bạn ăn cùng, có đồ chơi thì nên chơi cùng các bạn, không nên chơi một mình, hiểu chưa?” Quả Quả vẫn mơ hồ, “Nhưng mẹ ơi...” “Không nhưng nhị gì cả. Quả Quả, anh An An cũng thích chơi cùng bạn nào biết chia sẻ, lần sau nếu con còn như hôm nay thì anh An An sẽ không thích con, và cũng không chơi với con nữa. Không phải mẹ hù dọa con đầu, mẹ nói thật đấy.” Quả Quả nhăn mặt nhíu mày. “Hơn nữa, đánh người khác là không đúng, hôm nay con đánh chị, con phải xin lỗi chị, con đã hiểu chưa?” Quả Quả nhìn mẹ. Vu Hiểu Huyên nhìn cô bé và khích lệ, “Bây giờ đi vào xin lỗi chị ngay nhé. Con phải nhận lỗi với chị, biết chưa?” Quả Quả gật đầu, đi tới trước mặt Tinh Tĩnh, “Chị, em xin lỗi! Em không nên đánh chị, món đồ chơi này cho chị.” Tĩnh Tĩnh nhìn thoáng qua mẹ mình rồi nhận lấy đồ chơi, “Không có gì, chị không đau.” Quả Quả cũng không đánh mạnh, lúc đó trán Tĩnh Tĩnh sưng lên chủ yếu là do da của trẻ con mẫn cảm. Chỉ chốc lát, vệt đỏ trên trán đã nhạt đi nhiều. “Chị, chị không giận nữa ạ?” “Chị không giận.” Tĩnh Tỉnh lắc đầu rồi chủ động nắm tay Quả Quả, “Chúng ta đi chơi nhé.” Quả Quả gật đầu, theo Tĩnh Tỉnh và An An cùng nhau chơi đồ chơi. Không bao lâu, trong phòng đã truyền ra tiếng cười vang vọng của ba đứa bé. Mâu thuẫn của trẻ con đến cũng nhanh mà đi cũng rất mau. Tuy mẹ Tĩnh Tĩnh không để tâm chuyện ngày hôm nay, nhưng Vu Hiểu Huyền lại ghi tạc trong lòng, buổi tối về đến nhà còn kể với Hàn Dịch. Đúng lúc Hàn Chính Sơn cũng ở đây, nghe Vu Hiểu Huyên nói xong thì chẳng hề để tâm, “Không phải chỉ đánh một cái thôi sao, cần gì làm nghiêm trọng vậy, còn phải đi xin lỗi. Con đừng có làm quá lên, con bé mới hai tuổi, biết gì mà ngang ngược với không ngang ngược chứ?” Vu Hiểu Huyên không tán thành, nói với Hàn Chính Sơn, “Ba, không thể nói như vậy được. Cũng bởi vì Quả Quả tuổi còn nhỏ, nên mới cần được dạy dỗ uốn nắn nhiều hơn. Nếu hiện giờ cứ nuông chiều khiến con bé ngang ngược, thì sau này sẽ không thể sửa được, Dù sao con bé cũng là con gái mà.” “Cháu gái nhà họ Hàn chúng ta ngang ngược một chút thì có làm sao? Con bé có tư cách để ngang ngược đấy.” Hàn Chính Sơn hoàn toàn không thấy Quả Quả làm sai, “Ba còn cảm thấy hôm nay Quả Quả làm tốt lắm. Đồ của mình thì nên nắm trong tay mình, sao có thể nhường cho người khác được? Con làm mẹ con bé mà lại đi la mắng con bé ngay trước mặt người khác là không được.” Hàn Chính Sơn không đồng tình với cách làm của Vu Hiểu Huyên hôm nay. Theo ông ta thấy, Quả Quả làm gì cũng đúng, và Vu Hiểu Huyền làm mẹ thì phải giúp con mình. Hàn Dịch sầm mặt, nói với Hàn Chính Sơn, “Ông nói ít lại đi. Nếu ông không có chuyện gì nữa thì về đi, vợ chồng chúng tôi dạy con thế nào không cần ông xen vào.” Hàn Chính Sơn nghe vậy thì mặt mày tái xanh, “Tao là ba mày, Quả Quả là cháu gái tao, tao còn không có quyền xen vào à?” “Ông tới thăm Quả Quả, tôi không có ý kiến gì, nhưng chuyện giáo dục Quả Quả thì không phiền ông nhúng tay vào, tôi và Hiểu Huyên có thể dạy con bé được.” “Hai đứa chúng mày giáo dục con cái là dạy dỗ con mình ngay trước mặt người khác à?” Hàn Chính Sơn rất tức giận. Hàn Dịch lại cảm thấy hôm nay Vu Hiểu Huyên làm rất đúng, nếu làm theo cách dạy của Hàn Chính Sơn thì không biết Quả Quả sẽ bị dạy hư thế nào nữa. “Con bé là con gái tôi, tôi muốn dạy con bé thế nào là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm.” Hàn Dịch lạnh giọng nói. “Được, được lắm, chuyện con cái của mày tao không xen vào được chứ gì, tao về, bây giờ tao lập tức về.” Hàn Chính Sơn đứng lên, phất tay áo bỏ về. Ông vốn muốn Hàn Dịch hoặc Vu Hiểu Huyên giữ mình lại một chút, đáng tiếc lúc này hai người họ không có tâm trí giữ ông lại. “Hàn Dịch, em không đồng tình với lời của ba. Tật xấu này của Quả Quả phải bỏ mới được. Còn nhỏ mà đã ngang ngược thế này, nếu không sửa đổi kịp thời thì sau này sẽ còn ngang ngược đến mức nào chứ. Em không muốn sau này con em sẽ là một cô gái ngang ngược bị người ta chán ghét.” Vu Hiểu Huyên cau mày, bất mãn nói. “Anh biết, anh biết, anh rất tán thành với cách làm của em. Vừa rồi ba anh nói linh tinh, em đừng để ý. Thật sự không thể chiều chuộng tật xấu này của Quả Quả được.” Vu Hiểu Huyền trừng mắt, “Đều tại anh chiều mà ra cả, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, lúc cần thì phải dạy dỗ Quả Quả nghiêm khắc, nhưng anh thì sao? Con bé vừa khóc thì anh đã mềm lòng, như vậy sao dạy dỗ được nữa?” Hàn Dịch xấu hổ, anh biết thường ngày mình quá nuông chiều Quả Quả, “Chuyện này, không phải tại chúng ta chỉ có một đứa con gái thôi sao?” Chỉ có một đứa con gái, anh không thương con bé thì thương ai chứ. “Thanh Lan người ta cũng chỉ có một đứa, sao không thấy Thanh Lan chiều An An như vậy?” Tính ra, An An còn được cưng chiều hơn Quả Quả nhiều, nhưng cậu bé lại được dạy dỗ rất tốt, vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nói đến vấn đề giáo dục Quả Quả, Vu Hiểu Huyên lại tức giận, Hàn Dịch chính là một ông bố cuồng con gái điển hình. Con gái nói cái gì thì chính là cái đó. Mỗi khi Quả Quả làm sai, cô muốn dạy dỗ con thì Hàn Dịch lại ở bên nói giúp. “Hàn Dịch, hôm nay em rất nghiêm túc nói cho anh biết, Quả Quả phải bị phê bình nghiêm khắc. Sau này khi em dạy con, không cho phép anh nói giúp con bé.” Hàn Dịch giúp Vu Hiểu Huyền nhuận khí, “Được rồi, được rồi, anh nhất định sẽ đứng về phía em, em muốn dạy thế nào thì dạy thế đấy.” Vu Hiểu Huyên đã nhìn thấu bản chất của anh từ lâu, “Bây giờ thì anh nói hay thế thôi.” Quả Quả vừa khóc là anh lại lập tức mềm lòng, sao còn nhớ được lời nói lúc này nữa. Hàn Dịch xấu hổ sở mũi, “Lần sau anh cam đoan sẽ dạy dỗ con bé nghiêm khắc, tuyệt đối không mềm lòng nữa.” Vu Hiểu Huyên hừ lạnh một tiếng, rồi đi lên tầng trên xem con gái, “Tốt nhất là anh nên nói được làm được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]