*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đoạn Lăng cảm thấy cuộc sống của mình quá thất bại, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ hại. “Đoạn Lăng, nếu anh có thể quên cô ta, em cũng sẽ quên anh.” Cổ Giai Giai nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn. “Giai Giai, tôi lấy thân phận anh rể khuyến cô một câu, có nghe không là quyền của cô.” Đoạn Lăng lạnh nhạt, thản nhiên trả lời. Những gì cần nói anh ta đã nói, còn lại anh ta không thể quyết định. Anh ta định bỏ đi thì Cổ Giai Giai chạy theo giữ anh lại: “Anh rể, em đến đón anh, anh lên xe em đi.” “Không cần, tôi có xe.” Nói rồi, Đoạn Lăng đẩy cô ta ra. Cố Giai Giai trơ mắt nhìn anh2ta lướt qua mình rồi đi xa. Cô ta căm hận giậm chân. Bởi vì muốn ở lại thủ đô, nên khi về nước, Đoạn Lăng có mua một căn hộ, không cần ở nhờ nhà Thôi Trạch Vũ nữa. Về đến nhà, anh nằm xuống sô pha, nhìn ngày tháng trên tấm lịch. Có một ngày được anh tô đỏ, là ngày cưới của Bùi Nhất Ninh, chỉ còn cách ngày hôm nay hơn một tháng. “Trạch Vũ, đi uống rượu đi.” Tâm trạng khó chịu, Đoạn Lăng gọi cho Thôi Trạch Vũ. Buổi tối, Mị Sắc. Thôi Trạch Vũ nhìn Đoạn Lăng uống hết ly này đến ly khác thì khẽ nhăn mày. Lúc Đoạn Lăng định uống thêm một ly thì anh giật cái ly trên tay anh ta lại:9“Đoạn Lăng, đừng uống nữa.” Đoạn Lăng nhìn Thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]