*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phó Hoành Dật bất ngờ nhìn cô, “Bây giờ sao?” “Vâng, bây giờ.” “Chẳng phải hôm qua em đã hứa với An An là hôm nay sẽ học làm bánh ngọt để làm cho thằng bé ăn à?” Hôm qua lúc ăn sáng, Thẩm Thanh Lan đã hứa với An An như vậy. “Em đã nói với dì Lưu rồi, dì ấy sẽ làm giúp em. Anh cũng biết khả năng nấu nướng của em thế nào mà, làm bánh chỉ lãng phí nguyên liệu, cho nên thổi đi thì hơn.” Dì Lưu làm bánh ngon hơn dì Triệu, An An rất thích. Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, “Phó Hoành Dật, hôm nay em muốn mời anh dùng bữa và xem phim, anh có bằng lòng không?” Tất nhiên Phó Hoành Dật bằng lòng, cười đáp, “Anh rất vinh dự.” Phó2Hoành Dật đi thay quần áo rồi ra ngoài cùng Thẩm Thanh Lan. Họ không lái xe mà cùng sánh bước trên phố, nhìn thấy một nhà hàng đẹp thì đi vào, ăn trưa sớm rồi đi xem phim. “Phó Hoành Dật, chúng ta thuê xe đạp, chạy ra bãi biển chơi nhé.” Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Thanh Lan để nghị. Phó Hoành Dật lập tức chiều theo ý cô. Hai năm qua, thủ đô đã có dịch vụ xe đạp dùng chung, chỉ cần một cuộc điện thoại là thuế được. Hai người đạp xe về hướng ngoại ô, tốc độ của họ cũng không nhanh, mà thong thả đạp xe. Ven đường, hai người đi qua một khuôn viên trường đại học, nơi này có rất nhiều trường cao đẳng và đại học, dọc đường cũng8có mấy cặp đôi đạp xe, có điều bọn họ đều mặc quần áo sinh viên. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dệt là hai người duy nhất ở độ tuổi này. Một số người tò mò nhìn họ, cũng có một số người ngưỡng mộ nhìn họ. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cười nói với nhau suốt đường đi. Đến tối, hai vợ chồng đi đón An An tan học. Đây là lần đầu tiên cả Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan cùng đi đón con. Khi An An bước ra cổng trường thì thấy ba mẹ mình đang đứng bên ngoài. Ánh mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, rồi chạy về phía Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Phó Hoành Dật bế con trai, đặt lên vai mình,9“Nào, về nhà thôi.” An An ngồi trên vai ba. Từ rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của cậu bé. Hôm sau là thứ bảy, An An không phải đến trường. Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan quyết định đưa con đến công viên giải trí chơi. Cậu bé cực kỳ hưng phấn, trên đường đi phấn khích không thôi. “Ba ơi, con muốn chơi tàu lượn siêu tốc. Lần trước anh họ nói ngồi tàu lượn siêu tốc rất vui, con còn muốn chơi tàu hải tặc, và cả...” An An liệt kê từng trò chơi ở công viên giải trí mà Hạo Hạo từng kể với mình. “Ba, con có thể chơi mấy trò này được không?” “Một số trò thôi, con còn quá nhỏ, có một số trò vẫn chưa thể chơi được, đợi đến2khi con lớn hơn, bằng anh họ con thì ba sẽ đưa con đi chơi.” An An hơi thất vọng, nhưng chút thất vọng này lại lập tức bị cậu bé vứt sang một bên khi nhìn thấy đủ loại trò chơi trong công viên giải trí. Phó Hoành Dật chịu trách nhiệm chơi dần An An đi chơi, còn Thẩm Thanh Lan phụ trách chuyện chụp ảnh cho hai cha con. Khi ra khỏi công viên giải trí thì vẫn còn sớm, gia đình ba người lại đi ăn. Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vốn đã định đưa An An đến cung thiếu nhi để chọn khóa học mà con thích. Kết quả, giữa đường, cô nhận được một cuộc gọi của Từ Hưởng Tiền, nói có một vị khách rất quan trọng muốn gặp cô. “Em đi2trước đi, để anh đưa An An đi là được.” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, dù sao cũng chỉ là chọn một khóa học, cũng không khó khăn gì, vì vậy cô gật đầu rồi xuống xe, đón một chiếc taxi. Phó Hoành Dật đưa con trai đến cung thiếu nhi. Đây là lần đầu tiên An An đến nơi này, nên tò mò nhìn xung quanh, “Ba ơi, con có thể chơi những cái này không?” Cậu bé chỉ vào các trò xếp gỗ. Phó Hoành Dật gật đầu. Được, nhưng đừng đi xa nhé.” An An đáp vâng một tiếng. Phó Hoành Dật tìm hiểu lịch học của các lớp học bồi dưỡng trong cung thiếu nhi, còn An An đang chơi với các bạn khác trong sân chơi. Phó Hoành Dật chọn một vài môn phù hợp với độ tuổi của An An và sau đó đưa nó cho cậu bé chọn. Cuối cùng, An An chọn hội họa và thủ công. Anh đi xác định giờ học rồi nhân tiện đóng học phí. “Ba, mấy bức ảnh này đẹp quá.” Khi đi qua studio ảnh, An An đột nhiên chỉ vào một bức ảnh trưng bày bên ngoài studio và nói. Đây là một studio chụp ảnh trẻ em, ảnh được dán bên ngoài đều là ảnh chân dung của các em nhỏ. “Muốn chụp không?” Phó Hoành Dật hỏi con trai. An An gật đầu thật mạnh. Thật ra, năm nào Thẩm Thanh Lan cũng đưa con đi chụp một bộ ảnh, hơn nữa, cộng với số ảnh thường ngày cô chụp, nên An An có rất nhiều ảnh chụp ở nhà. Có điều nếu cậu bé muốn chụp, thì anh sẽ bớt chút thời gian để con hài lòng. Phó Hoành Dật tìm một nơi để đỗ xe, rồi bế An An đi vào. Sau khi cậu bé chụp ảnh với bộ vest nhỏ xong, thì nhân viên của studio xin phép đưa An An đi thay quần áo, mà Phó Hoành Dật lại chỉ dán mắt lên chiếc váy công chúa màu hồng trên móc áo. Tầm mắt anh đảo quanh người con trai, không biết đang nghĩ gì, rồi chỉ vào chiếc váy và nói, “Thử cho thằng bé bộ này xem.” Các nhân viên của studio ngạc nhiên nhìn Phó Hoành Dật, “Bộ màu hồng này sao?” “Chính là bộ này.” Phó Hoành Dật mặt không đổi sắc đáp. Anh trực tiếp đi đến, cầm chiếc váy công chúa màu hồng lên. An An tò mò nhìn bộ váy trên tay ba mình. Đến khi hai cha con rời khỏi studio, trên tay Phó Hoành Dật đã có thêm một chiếc USB, bên trong là đều là mấy bức ảnh vừa rồi, còn rửa ảnh thì không nhanh như vậy, phải mất vài ngày mới lấy được. Buổi tối, khi Thẩm Thanh Lan về nhà thì An An vội kể với cô chuyện mình đã đi chụp ảnh với ba vào hôm nay. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Chụp ảnh à?” An An gật đầu, “Đẹp lắm ạ, ở chỗ ba ấy.” Thẩm Thanh Lan rất có hứng thú với mấy bức ảnh đẹp mà An An nói, bèn đi lên tầng trên tìm Phó Hoành Dật. Phó Hoành Dật đang xem ảnh trên máy tính trong phòng sách, thấy cô bước vào thì vẫy tay gọi cô đến. Khi nhìn thấy những bức ảnh trên màn hình, Thẩm Thanh Lan lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt. Trong ảnh, An An đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đầu đội tóc giả, còn có một chiếc mũ ren màu hồng xinh đẹp, mặt đánh má hồng, trên trán thì được đính một bông hoa. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, nhìn Phó Hoành Dật. “Sao anh lại cho con mặc đồ bé gái?” “Em không thấy An An mặc váy rất đẹp và dễ thương sao?” Ánh mắt Phó Hoành Dật đong đầy ý cười. Nếu bỏ qua giới tính của cậu bé thì đây chính là cô con gái dễ thương mà anh vẫn hằng mong ước. Thẩm Thanh Lan cạn lời nhìn Phó Hoành Dật. Bây giờ khái niệm về giới tính của An An vẫn chưa rõ. Đến khi lớn lên, cậu bé mà nhìn thấy những bức ảnh này thì có lẽ sẽ hạn chết ba mình mất. Có điều nói đi cũng phải nói lại, dáng vẻ mặc quần áo bé gái của An An thật sự rất xinh xắn. Nếu cứ thể bể cậu bé ra ngoài, thì người khác chắc chắn sẽ không nghĩ rằng An An là con trai. “Phó Hoành Dật, An An là con trai, anh không thể cho con mặc đồ con gái, con sẽ bị nhầm lẫn về khái niệm giới tính mất.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói. Phó Hoành Dật không đồng ý, “Anh cũng từng như vậy mà.” Thẩm Thanh Lan đột nhiên cười phá lên, sao cô lại quên mất chuyện này chứ. Trước đây khi làm nhiệm vụ, Phó Hoành Dật đã từng mặc quần áo phụ nữ. Cô còn đích thân trang điểm cho anh nữa. Nếu không xét đến vấn đề khác, thì Phó Hoành Dật và An An mặc đồ phụ nữ đều rất đẹp, mà dáng người đẹp chính là ưu thế. Chụp cũng đã chụp rồi, Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, cùng Phó Hoành Dật thưởng thức vẻ đẹp của con trai mình. Có điều, Thẩm Thanh Lan rất hoài nghi rằng Phó Hoành Dệt mặc đồ bé gái cho An An là bởi vì anh đã từng bị như thế, nên muốn tìm sự an ủi từ An An. Thẩm Thanh Lan nhìn từng bức ảnh một, “Phó Hoành Dật, anh thật sự không sợ khi lớn lên, An An sẽ oán hận anh à?” “Vậy thì đợi thằng bé trưởng thành rồi nói sau.” Ai bảo bây giờ cậu nhóc còn bé chứ? Phó Hoành Dật còn cho hai ông cụ xem ảnh. Hai ông cụ xem xong thì mặt mày rạng rỡ, “ôi, An An thật giống một cô nhóc búp bê” Phó lão gia sờ râu, cười nói, trong mắt đầy vẻ yêu thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]