*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chuyện Cổ Dương ồn ào như vậy, Phó lão gia tất nhiên biết được. Đến khi cậu ta từ quân đội về nhà thì lại bị ông cụ nghiêm khắc trách phạt. Đoạn video cố ý bôi nhọ hình ảnh quân nhân trên mạng đã bị các bộ phận liên quan xử lý. Kim2Ân Hi cũng đã điều tra được nơi đăng tải video kia, nó được đăng lên ở một quán cà phê internet. Người đăng video này rất gian xảo, đã xử lý ID của mình, bề ngoài cho thấy nó được đăng từ một vùng núi xa xôi. Kim Ân Hi kiểm tra8camera quanh quán cà phê internet đó, phát hiện người đăng video là một thanh niên trẻ. Cô lập tức gửi cho Thẩm Thanh Lan những gì mình điều tra được. Khi Phó Hoành Dật thấy người trong video giám sát thì ngạc nhiên cau mày. Không ngờ lại là cậu ta. Trường6đại học C, cô gái váy đỏ, cũng chính là Đào Nhiên quay lại nói với bạn trai mình đang đi theo sau, và bây giờ đã là bạn trai cũ, “Trâu Hồng Dương, anh đừng đi theo tôi nữa. Bây giờ chúng ta đã chia tay rồi.” Trâu Hồng Dương vẫn đi3theo Đào Nhiên, “Đào Nhiên, chúng ta quen nhau đã ba tháng, chẳng lẽ em lại thật sự muốn chia tay anh chỉ vì ngày đó anh cản em xen vào chuyện của người khác sao?” Đào Nhiên nhìn sang anh ta, “Tôi đã nói với anh rồi, tôi chia tay với anh không5phải vì anh ngăn cản tôi xen vào chuyện của người khác.” “Vậy là vì lý do gì?” Trâu Hồng Dương vẫn không hiểu nổi. Kỳ nghỉ Đoan Ngọ đó, bọn họ vốn định về quê anh ta chơi, kết quả trên tàu lại gặp chuyện như vậy, còn phải ở lại đồn cảnh sát một lúc lâu. Cứ nghĩ rằng xong chuyện thì bọn họ có thể tiếp tục đi chơi, không ngờ sau khi Đào Nhiến ra khỏi đồn cảnh sát thì lập tức nói muốn chia tay, còn một mình đi thuê khách sạn. “Tôi chia tay anh là vì tam quan của anh có vấn đề. Tam quan của anh bất chính. Tôi cảm thấy anh và tôi không đi chung một chí hướng, không cùng một tiếng nói. Ngày đó trong đồn cảnh sát Dương Thành, anh đã nói giúp cho cặp vợ chồng kia.” Thầy Trâu Hồng Dương vẫn tiếp tục dây dưa, Đào Nhiên dứt khoát nói rõ với anh ta. Cô vốn không muốn nói ra những lời này, vì cảm thấy nó hơi đả kích đến lòng tự trọng của người khác, “Tam quan anh có vấn đề gì chứ? Ngày đó anh chỉ nói thật mà thôi.” Hơn nữa, khi nói những lời đó thì anh ta vẫn chưa biết chân của Trần Lập bị thương, nên Trần Hồng Dương không cho rằng mình đã sai. “Anh xem di, ngay cả nhân sinh quan cơ bản nhất chúng ta cũng không giống nhau, hoàn toàn không có tiếng nói chung, sao có thể tiếp tục quen nhau được nữa? Tốt nhất là chia tay đi.” Đào Nhiên nói xong liền xoay người định bỏ di. Trâu Hổng Dương kéo cô lại, “Đào Nhiên, Lúc đó anh không biết chân của người kia bị thương mà, sau đó biết thì anh cũng cảm thấy mình đã sai rồi. Chúng ta mới là người cùng một nhà, em không thể vì một người ngoài mà chia tay với anh được.” “Vậy chẳng lẽ nếu chân anh ấy không bị thương thì anh ấy có nghĩa vụ phải nhường chỗ ngồi à? Pháp luật quy định quân nhân nhất định phải nhường chỗ cho người khác sao? Lẽ nào quân nhân không phải là con người à?” Đào Nhiên thấy Trâu Hồng Dương níu cánh tay mình lại, thì nói, “Anh buông ra. Nếu anh còn không buông thì tôi đánh anh đấy.” “Em đánh đi. Dù em đánh anh thì anh cũng không buông ra đâu. Nếu em chưa hả giận thì có thể đánh anh thêm vài cái, chỉ cần em đừng giận anh nữa là được.” “Trâu Hổng Dương, anh cũng biết tính tối rồi đấy. Tôi nói chia tay thì thật sự muốn chia tay với anh chứ không phải đang giận dỗi anh. Bây giờ anh buông ra thì sau này gặp mặt, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Còn nếu anh không buông, tranh cãi khó coi trước mặt nhiều người, thì sau này ngay cả làm bạn cũng không thể được.” Đào Nhiên hơi tức giận. Có thật sự không thích người mặt dày thế này. Đào Nhiên và Trâu Hồng Dương là người yêu của nhau, có điều tình cảm của cô dành cho anh ta chưa sâu đậm. Ban đầu, vì anh ta kiên trì theo đuổi cô hơn một năm, cô mới miễn cưỡng đồng ý thử quen với anh ta. Kết quả không ngờ anh ta lại là người như vậy, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục qua lại với một người có tam quan bất chính thế này được nữa. Hai người cứ dây dưa ở cổng trường, Đào Nhiên muốn bỏ đi, nhưng Trâu Hồng Dương cử giữ lại. Đào Nhiên có hơi bực mình, quay quắt lại thì thấy Thẩm Thanh Lan đang đứng trong sân trường. Ánh mắt cô chợt sáng lên, nhanh chóng bước về phía Thẩm Thanh Lan, “Là chị ưa” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chào em.” “Sao chị lại xuất hiện ở trường học của em vậy? Chị tới tìm em sao?” Cô rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nhìn về phía sau lưng cô, nhếch miệng, “Chị tới tìm cậu ta.” Đào Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Trấu Hồng Dương, không hiểu Thẩm Thanh Lan tìm anh ta để làm gì? Còn Trâu Hồng Dương vừa thấy Thẩm Thanh Lan thì ánh mắt lập tức hoảng loạn, có điều vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đứng tại chỗ. “Chị có một số việc cần làm rõ với cậu ta.” Thẩm Thanh Lan hòa nhã nói, sau đó nhìn sang Trâu Hồng Dương, mặt mày trở nên lạnh lùng, “Cậu muốn nói chuyện ở đây hay tìm một chỗ khác?” Trầu Hồng Dương mím môi, “Đi theo tôi.” Ánh mắt Đào Nhiên càng mờ mịt hơn, thấy hai người họ rời đi thì cũng đi theo. Ba người đến một sân vận động nhỏ ở sau trường Đại học C. Nơi này có rất ít người nên rất tiện để nói chuyện. “Anh đã gây ra chuyện gì rồi à?” Đào Nhiên hỏi. “Đào Nhiên, em đừng hỏi gì cả. Em đi về trước đi. Chuyện của chúng ta sẽ nói sau.” Trấu Hổng Dương lắc đầu, có một số việc anh ta không muốn để cho Đào Nhiên biết. Anh ta bảo đi, Đào Nhiên càng không đi, cô nhất quyết đứng yên nơi đó. Hôm nay có phải biết được sự thật. “Tôi cảm thấy cô ấy nên biết rõ chuyện này.” Sắc mặt Thẩm Thanh Lan thản nhiên, “Đoạn video kia là cậu đăng lên phải không?” “Hả? Đúng vậy, là em đãng.” Đào Nhiên cứ tưởng Thẩm Thanh Lan đang nói chuyện với mình nên vô thức trả lời. Thẩm Thanh Lan đỡ trán, “Không phải. Chị không nói đoạn video đó.” Cô nhìn sang Trâu Hồng Dương, “Đoạn video bị cắt ghép kia là cậu đăng phải không?” “Không phải tôi, chị đừng có vu oan cho tôi.” Trâu Hồng Dương phủ nhận. Thẩm Thanh Lan nhướng mày. Nếu ngay từ đầu cậu ta thành thật khai nhận chuyện này chứ không chối cãi thì ít nhất vẫn được xem là người dám làm dám chịu, không ngờ rằng lại lập tức chối cãi. Có điều, cô cũng đã nghĩ tới việc cậu ta sẽ chống chế. “Cái gì? Đoạn video kia là do anh đang lên? Trâu Hồng Dương, tại sao anh lại làm như vậy?” Nét mặt Đào Nhiên đẩy kinh ngạc. Cô lập tức tin lời Thẩm Thanh Lan. Dù sao chị ấy đã tìm tới thì chắc chắn có đủ chứng cứ. “Đào Nhiên, em đừng nghe chị ta nói linh tinh. Anh không phải là người đăng đoạn video kia. Làm như vậy có lợi ích gì với anh đâu?” Đào Nhiên cau mày. Chuyện này đúng là không có lợi ích gì cho Trầu Hồng Dương cả. Cô ấy quay sang Thẩm Thanh Lan, “Có phải có nhầm lẫn gì không chị? Anh ta đăng đoạn video kia lên cũng không có lợi gì cho anh ta mà.” “Trâu Hồng Dương, hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành máy tính trường Đại học C, thường xuyên lọt vào top sinh viên xuất sắc của trường, hằng năm đều đạt được học bổng quốc gia.” Thẩm Thanh Lan không trả lời mà chỉ lấy một cái USB trong túi ra, từ tổn đọc bảng thành tích của Trâu Hổng Dương ở trường học, đều là những thành tích đáng để tự hào. Đào Nhiên không rõ Thẩm Thanh Lan đọc những điều này để làm gì. Còn Trâu Hổng Dương lại không tự chủ được siết chặt đôi tay đang buông bên người. “Chị điều tra tội? Chị làm vậy là xâm phạm đời tư của tôi. Tôi có quyền kiện chị.” Trâu Hồng Dương tức giận nói. “Kiện đi.” Thẩm Thanh Lan cười khẩy. Mấy vấn đề này điều tra dễ như trở bàn tay. Nếu Trâu Hồng Dương cho rằng nói vậy có thể dọa được cả thì đã quá xem thường có rồi. “Ra đòn phủ đầu không có tác dụng gì đâu. Làm vậy cũng không thể che đậy được sự thật cậu chính là người đã đăng đoạn video kia. Tuy khi đăng, cậu đã ẩn ID của mình, người bình thường không thể dễ dàng tra ra được cậu, nhưng cậu đừng quên, muốn người khác không biết thì trừ khi mình đừng làm. Trong USB này có đoạn video ghi lại những việc cậu đã làm ở quán cà phê internet, có muốn tôi mở máy tính cho cậu xem không? Hay để tôi giao thẳng cho giảng viên của cậu nhé?” “Chị... Chị ngậm máu phun người, ai biết được thứ trong USB này có phải là do chị cho người chỉnh sửa không chứ.” Trấu Hổng Dương vẫn mạnh miệng, nhưng ánh mắt hoảng loạn đã làm lộ tâm trạng thật sự trong lòng anh ta. Sao anh ta lại quên mất việc xử lý video ghi hình trong quán cà phê internet kia đi chứ! “Có bị chỉnh sửa hay không thì chỉ cần cho người kiểm tra sẽ biết thôi. Ngược lại là cậu, cố ý dùng đoạn video bị cắt ghép bôi nhọ hình tượng quân nhân, khiến hình ảnh của họ trở nên xấu đi trước xã hội. Quốc gia có quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật của cậu.” “Không phải tôi, không phải tôi làm.” Trâu Hồng Dương lập tức chối cãi, “Không phải tôi làm mà. Đoạn video này là do người khác quay, không phải tôi quay.” Tất nhiên Thẩm Thanh Lan biết đoạn video này không phải Trâu Hổng Dương quay, “Nhưng cậu là người đã phát tán nó.” Trâu Hồng Dương im lặng, cuối cùng cũng thừa nhận. “Nói đi, ai đã bảo cậu làm việc này, kẻ đó đã cho cậu lợi lộc gì?” Thẩm Thanh Lan vốn có thể trực tiếp giao chuyện này cho Phó Hoành Dật xử lý, nhưng cô muốn biết ai là chủ mưu phía sau. “Không, không có ai bảo tôi làm việc này cả.” “Vậy thì là tự cậu muốn làm rồi, lý do là gì hả?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi. Trâu Hổng Dương nhìn thoáng qua Đào Nhiên. Trong lòng cô lập tức có dự cảm bất thường, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe anh ta nói, “Vì ngày đó tôi nói giúp hai vợ chồng kia một câu, đến khi trở về bạn gái tôi muốn chia tay với tôi. Trong lúc tức giận, nên tôi mới làm như thế thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]