*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Trần Lập xuất ngũ đến nay, đây là lần đầu tiên có người ngoài trịnh trọng cảm ơn cậu vì sự nghiệp của mình, nên cậu hơi luống cuống: “Đó là... trách nhiệm của tôi.” Cô gái váy đỏ bật cười. Cô nhận ra Trần Lập không giỏi ăn nói, có lẽ bình thường cũng là một người khá trầm lặng, không thích nói chuyện, nếu không khi ở trên tàu cũng không đến2nỗi bị người phụ nữ kia bắt nạt mà nói không nên lời.
Cổ Dương lại cười tít mắt nói với cô gái váy đỏ: “Cô gái trẻ, hôm nay cảm ơn cô nhé.”
Cô gái váy đỏ mỉm cười: “Tôi thật sự không làm gì mà. Mọi người không cần cảm ơn tôi nữa. Hôm nay tôi rất vinh hạnh được quen biết với mọi người. Bây giờ cũng muộn rồi, tôi đi trước đây.” Mọi người dõi mắt nhìn cô gái váy đỏ rời đi. Sau đó Thẩm Thanh Lan nhìn sang luật sư Trương: “Luật sư Trương, lần này khiến anh uổng công đi một chuyển, rất xin lỗi anh.” Luật sư Trương mỉm cười: “Cô Thẩm đừng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/597055/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.