Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được.” Thẩm Thanh Lan nói nhỏ rồi mở mắt ra. Phó Hoành Dật ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô dịu dàng như nước, khóe môi nhếch lên nụ cười, “Phó Hoành Dật, em trở về rồi.” Dạo một vòng quỷ môn quan, tâm trạng lúc này của Thẩm Thanh Lan cũng không thể nói là quá bình tĩnh được, lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra còn sống lại may mắn như vậy, hạnh phúc như vậy.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Hoan nghênh em trở về, quãng đời còn lại sau này, anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.”
“Được.”
“Chờ em khỏi bệnh, anh phạt em phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết.”
“Được.”
“Thanh Lan, anh tưởng rằng anh sẽ mất em.” Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông hốc mắt đỏ2hoe, đưa tay nhẹ nhàng sờ mắt anh, “Phó Hoành Dật, sao em nỡ bỏ anh được.”
Trong một phòng bệnh khác, tâm trạng của Doug lại không được tốt như vậy. Nhan Tịch vẫn còn hôn mê, tuy sắc mặt không còn tái nhợt, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh.
“Eden, anh nói nếu như Nhan Tịch tỉnh dậy thì đầu óc có thể tỉnh táo không?” Doug trầm giọng hỏi. “Đây chỉ là một trong những khả năng đó, nhưng cũng có khả năng virus sẽ phá hủy toàn bộ hệ thần kinh, cô ấy sẽ trở thành... giống như một đứa bé” Eden lên tiếng, nhưng dùng lời uyển chuyển để nói.
Sắc mặt của Doug rất khó coi. Eden an ủi, “Doug, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Doug nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch, rất lâu sau mới mở miệng7nói, “Eden, tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ Nhan Tịch tái phát bệnh động kinh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời cô ấy đều như vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ cứ như vậy cũng tốt, vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của mình, không cảm nhận được đau khổ, cho nên sau này tôi cũng không có ý định trị liệu cho cô ấy nữa, chỉ đơn giản đi du lịch mọi nơi với cô ấy. Nhưng bây giờ cậu lại nói cho tôi biết, cô ấy có thể sẽ nhớ lại quá khứ đáng sợ đó. Eden, bỗng nhiên tôi không biết phải làm sao bây giờ.”
“Doug, cậu đừng như vậy.” Eden đau lòng nói, vào lúc này anh cảm thấy hơi hối hận vì để Doug đến trị liệu cho Nhân Tịch. Nếu không gặp1Nhan Tịch thì có lẽ bây giờ anh cũng sẽ không hoang mang như thế.
Anh chợt nhớ tới Tần Nghiên, có thể nói người phụ nữ này đã thay đổi vận mệnh của tất cả bọn họ. Bây giờ anh rất muốn biết khi bà ta biết mình trả thù sai đối tượng thì có từng hối hận không? Đáng tiếc, Tần Nghiên đã chết, anh sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án.
“Eden, tôi không sao, tôi chỉ cảm thán một chút thôi, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Cho dù khi Nhan Tịch tỉnh lại có trở thành như thế nào thì tôi đều sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.”
“Doug, cậu nên nghĩ thoáng một chút.” Eden không biết thế an ủi an thể nào, chỉ có thể nói vậy. “Tôi biết.” Doug lạnh nhạt7đáp.
Eden thở dài rồi rời khỏi phòng bệnh, chuyện anh có thể làm đã làm hết rồi, những chuyện còn lại đành chờ số mệnh thôi. Bệnh của Nhan Tịch thuộc phạm trù tâm lý, vấn đề này Doug am hiểu hơn anh. Khi Nhan Tịch tỉnh lại đúng lúc Doug không ở đó, ánh mắt cô ngơ ngác và trống rỗng, giống như một con búp bê không có linh hồn. Cô im lặng nhìn lên trần nhà, không có một chút phản ứng.
Doug chỉ ra ngoài một lát, khi trở về thì thấy Nhan Tịch đã tỉnh, “Nhan Tịch” Anh ngạc nhiên gọi tên cô, nhưng cô không có chút phản ứng nào. Anh bắt đầu lo lắng, đi đến bên cạnh Nhan Tịch, nhẹ nhàng mở miệng, “Nhan Tịch, anh là Doug, em còn nhớ anh không?” Giọng điệu0cẩn thận từng li từng tí. Nhan Tịch vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại hơi giật giật, hiển nhiên vẫn có phản ứng với thế giới bên ngoài. Doug chú ý tới điểm này, thấy hơi yên tâm. Anh ngồi xuống bên cạnh rồi cầm tay cô.
Vào lúc tay anh chạm vào tay của Nhan Tịch, anh cảm nhận được thân thể cô liền cứng đờ. Lúc này anh mới hiểu rõ, xem ra chuyện mà anh không mong muốn nhất đã xảy ra. “Nhan Tịch, anh biết em nghe được lời anh nói, cũng nhớ ra anh, nhìn thấy em không sao, em không biết anh vui mừng biết bao nhiêu đâu. Anh rất sợ em sẽ rời khỏi anh, vậy thì trên đời này chỉ còn lại mình anh.”
Tay Nhan Tịch cử động, dường như muốn thoát tay của Doug, nhưng lại bị anh nắm chặt, “Nhan Tịch, em nhớ lại hết rồi đúng không?” Đây chỉ là câu hỏi thăm dò, nhưng cơ thể cô càng cứng nhắc đã nói lên phán đoán của anh chính xác.
Doug cười khẽ, “Nhan Tịch, không sao, xem như em nhớ lại cũng có sao đâu, đây chẳng qua chỉ là một ký ức không tươi đẹp lắm thôi. Tất cả đều trôi qua rồi, người phụ nữ đó đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Nhan Tịch cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói rất khàn, trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở đoạn Tần Nghiên đưa cô đi xem đoạn video đó, chuyện xảy ra sau này thì cô không nhớ gì cả. “Ừm, bà ta chết rồi, vào ngày Thẩm Thanh Lan đến cứu em.” Doug chậm rãi nói. “Ha ha ha ha ha ha ha.” Nhan Tịch cười phá lên, “Ha ha ha ha, chết rồi, ha ha ha ha, chết hay lắm!” Trong ánh mắt của cô ẩn chứa sự thù hận. Nếu như Tần Nghiên chưa chết thì có thể cô sẽ đích thân đi giết bà ta.
Tuy cô cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi, bà ta hại cô tan cửa nát nhà, hại cuộc đời cô biến thành một đống rác rưởi. Nhưng cuối cùng lại dễ dàng chết như vậy, ha ha, tại sao ông trời lại bất công thể chứ! Nhan Tịch bỗng nhiên ngồi dậy, rút dây đang truyền trên tay ra, “Chết rồi, bà ta chết rồi, vậy tôi còn sống làm gì, tại sao lại còn sống? Mấy người cứu tôi làm gì?” Cô la hét khiến Doug giật mình, lập tức ôm cô lại, giữ chặt trong ngực mình, “Nhan Tịch, em tỉnh táo lại đi, không được kích động, Nhan Tịch.” Cảm xúc của Nhan Tịch rất kích động, cô không thể bình tĩnh được, mọi chuyện như một thước phim quay chậm bắt đầu từ lúc bị KING bắt. Từng chút, từng chút một tái hiện lại trong đầu cô, khiến cô sống không bằng chết. “A, anh thả tôi ra, thả tôi ra!” Nhan Tịch giãy giụa rất mạnh, nhưng vì cô hôn mê quá lâu, nên không còn nhiều sức, làm sao so được với Doug. Dần dần, Nhan Tịch tiêu hao hết thể lực, không nhúc nhích nữa. Doug vẫn không dám buông cô ra, chỉ kề bên tai gọi tên cô. Động tĩnh ở đây đã thu hút nhân viên y tế tới, Eden cầm kim tiêm, thấy Nhan Tịch như thế thì bình tĩnh tiêm vào người cô, một lát sau, cô lâm vào mê man.
“Doug, xem ra Nhan Tịch đã khôi phục trí nhớ rồi.” Eden nói, “Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi làm kiểm tra toàn diện, xem cô ấy còn di chứng nào không?”
Thẩm Thanh Lan đã kiểm tra rồi, chỉ còn lại Nhan Tịch. Doug gật đầu, cùng Eden đưa Nhan Tịch đi làm kiểm tra. “Doug, có thể chờ khi Nhan Tịch tỉnh lại còn cần cậu giúp trị liệu tâm lý.” Eden nhìn Nhan Tịch đang làm kiểm tra nói với Doug. Cô ấy tỉnh dậy muộn hơn Thẩm Thanh Lan ba ngày, khi tỉnh lại thì trở nên kích động thế này, anh cảm thấy có thể Doug sẽ không chịu nổi. Doug im lặng, anh hiểu rõ ý Eden nói, “Eden, tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi. An thế nào rồi, không sao chứ?”
“An không sao rồi, các chức năng trong cơ thể bình phục rất tốt, qua một khoảng thời gian nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi.” Dù sao cũng vừa trải qua một phen sinh tử, thân thể cô phải cần điều dưỡng một thời gian nữa mới hoàn toàn mạnh khỏe.
“Vậy là tốt rồi.” Cuối cùng vẫn còn một tin tức tốt, “Tôi đi gọi anh trai Nhan Tịch tới đây.” Thấy Eden nhìn mình, anh đành giải thích, “Hai người thân của Nhan Tịch đã rời khỏi cô ấy, từ nhỏ cô ấy đã rất thân thiết với anh trai mình, có anh ta ở đây, không chừng cảm xúc có thể bình tĩnh một chút.” Quan trọng nhất là, e rằng người mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất chính là anh.
Sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì, còn về tâm lý thì trong khoảng thời gian ngắn không thể trị liệu hết được, cần phải điều trị lâu dài.
Khi Nhan Thịnh Vũ đến thủ đô mới biết em gái mình vừa trải qua một phen sinh tử, anh nhớ tới quá khứ, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Bây giờ Nhân Tịch không muốn nhìn thấy tôi, tôi cần sự trợ giúp của anh.” Doug vừa gặp Nhan Thịnh Vũ liền nói thẳng. Nhan Thịnh Vũ nhìn anh với vẻ sâu xa, “Vì sao bây giờ mới nói cho tôi biết? Nếu em ấy không qua được, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Con bé là em gái ruột của tôi đây!”
Doug cúi đầu, “Thật xin lỗi.” Chuyện này anh quả thật nợ Nhan Thịnh Vũ một lời giải thích, nếu như Nhan Tịch thật sự ra đi, thì ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có, cho nên anh ta tức giận chẳng có gì sai. Tấm lòng của Doug đối với Nhan Tịch, Nhan Thịnh Vũ vẫn luôn ghi nhận, cho nên bây giờ nhìn thấy anh nói xin lỗi, tức giận trong lòng liền biến mất, anh hít sâu một hơi, rồi mới nói, “Doug, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”
“Tôi bảo đảm.”
Nhan Thịnh Vũ nhìn cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng mở cửa đi vào. “Ra ngoài!” Đối diện là một cái gối đầu đang bay tới, cùng với đó là tiếng thét của cô.
Nhan Thịnh Vũ đón được, “Nhan Tịch, là anh, là anh trai đây.”
Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở đầu giường, lạnh lùng nhìn Nhan Thịnh Vũ, ánh mắt mang về phòng bị, “Ra ngoài!”
Trái tim Nhan Thịnh Vũ đau nhói, ánh mắt của Nhan Tịch ngoại trừ khiển anh đau lòng ra thì còn khiến anh hận. Nhưng không biết nên hận ai bây giờ, Tần Nghiên trả thù sai đối tượng, kết quả nhà họ Nhan của bọn họ tan cửa nát nhà, mà kẻ cầm đầu đó thì chết rồi.
Nhan Thịnh Vũ tới gần Nhân Tịch, cô phản kháng mãnh liệt, gối đầu, chén trà, nước nóng lần lượt văng tới, “Cút!”
Nhan Thịnh Vũ tiến lên ôm lấy Nhan Tịch, “Nhan Tịch, là anh đây.” “Cút!” Nhan Tịch đấm bình bịch vào người Nhan Thịnh Vũ. Anh kêu lên một tiếng đau đớn, sống chết không chịu buông ra, cứ lặp đi lặp lại câu đó, “Nhan Tịch, là anh đây, anh trai đây.”
Nhan Tịch dừng lại, không có phản ứng gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.