*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Hoan nghênh em trở về, quãng đời còn lại sau này, anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.”
“Được.”
“Chờ em khỏi bệnh, anh phạt em phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu hết.”
“Được.”
“Thanh Lan, anh tưởng rằng anh sẽ mất em.” Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông hốc mắt đỏ2hoe, đưa tay nhẹ nhàng sờ mắt anh, “Phó Hoành Dật, sao em nỡ bỏ anh được.”
Trong một phòng bệnh khác, tâm trạng của Doug lại không được tốt như vậy. Nhan Tịch vẫn còn hôn mê, tuy sắc mặt không còn tái nhợt, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh.
“Eden, anh nói nếu như Nhan Tịch tỉnh dậy thì đầu óc có thể tỉnh táo không?” Doug trầm giọng hỏi. “Đây chỉ là một trong những khả năng đó, nhưng cũng có khả năng virus sẽ phá hủy toàn bộ hệ thần kinh, cô ấy sẽ trở thành... giống như một đứa bé” Eden lên tiếng, nhưng dùng lời uyển chuyển để nói.
Sắc mặt của Doug rất khó coi. Eden an ủi, “Doug, cậu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596995/chuong-568.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.