*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ vừa tiêm cho An An, thằng nhóc gào khóc đến xé lòng, khóe mắt hẫng còn vương giọt nước.
Đứa trẻ này không sợ thuốc, chỉ sợ tiêm, từ bé đã sợ.
Thẩm Thanh Lan hôn An An, “Hết đau nhanh thôi, An An dũng cảm nhất.”
An An vẫn chưa hạ sốt, Thẩm Thanh Lan thức cả đêm chăm con trai, lau chùi thân thể cho con đúng lúc để hạ sốt, ngay cả mắt cũng không dám nhắm.
“Hai ông về nhà đi, ở đây có cháu là được rồi.” Thẩm Thanh2Lan lo sức khỏe hai ông cụ không chịu nổi, bèn khuyến họ về nhà trước. Hai ông cụ cũng biết giờ ở lại chỉ gây thêm phiền cho Thẩm Thanh Lan, nên dù lo cho An An nhưng vẫn phải phối hợp về nhà. Ngay cả sở Vân Dung cũng bị Thẩm Thanh Lan khuyên về. Sau khi An An bị ốm cũng rất dính Thẩm Thanh Lan, lúc nào cũng đòi gặp cô, “Mẹ, An An khó chịu.”
Mặt An An đỏ bừng, tiêm thuốc hạ sốt cũng không hiệu quả mẩy, nửa buổi tối trôi qua nhưng vẫn không có dấu hiệu hạ sốt. Thẩm Thanh Lan ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sốt ruột không thôi,6muốn gọi cho Phó Hành Dật, nhưng nhớ anh đang huấn luyện bí mật, hoàn toàn không liên lạc được.
“Mẹ.” An An nức nở, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596953/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.