“Cô Catherine.” Thẩm Thanh Lan cầm một ly rượu, chắn đường Catherine. Cô ta nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì ánh mắt lạnh đi, nhưng trên mặt lại mỉm cười, “Thì ra là cô Thẩm” “Cô phải gọi tôi là cô Phó.” Thẩm Thanh Lan lại chỉnh sửa cách xưng hô của cô ta lần nữa.
Catherine vờ như không nghe thấy, nhìn Thẩm Thanh Lan một lượt từ trên xuống dưới, mắt tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác, “Mấy tháng không gặp, cổ Thẩm tiều tụy không ít, không phải vì cuộc sống2sau hôn nhân không hạnh phúc đấy chứ.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn cô ta cứ như đang nhìn một thằng hề đang diễn trò, bàn tay vô thức đặt ngang hông của mình, “Hoàn toàn ngược lại, từ khi sinh con, chồng tôi càng quan tâm, càng nhiệt tình, có đôi khi khiến tôi chịu không nổi.”
Phương Đồng ngơ ngác, đây là Thẩm Thanh Lan mà cô biết sao? Lại còn biết nói kháy đầy ẩn ý.
Lúc đầu Catherine còn chưa hiểu ý cô, khi nhìn thấy động tác cô làm thì hiểu ngay, trong lòng5thầm mắng Thẩm Thanh Lan không biết xấu hổ, nhưng lại không có tư cách gì để nói người ta, dù sao hai người họ cũng là vợ chồng hợp pháp.
Không khiêu khích được cô, Catherine liền đổi sang chủ đề khác, “Hiện giờ danh tiếng của cô Thẩm càng lúc càng lớn, nên cũng kiêu ngạo hơn trước. Dạo trước ở nước M có tổ chức cuộc thi vẽ tranh sơn dầu, cô cũng không tham gia, đúng là kiêu căng mà. Tôi nghe nói có rất nhiều nhà nghệ thuật lão luyện thất vọng về6cô.”
Đầu tháng năm năm ngoái, Daniel
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596941/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.