Thủ đô, hôm nay từ sáng sớm An An đã khóc quấy không ngừng. Vừa thức dậy là cậu nhóc đã tìm ba mẹ, cho dù Sở Vân Dung có dỗ thế nào cũng không được. Ngay cả ảnh của Thẩm Thanh Lan cũng không có tác dụng nữa.
Thấy An An khóc đến mặt mày đỏ bừng, trán cũng nổi gân xanh, Sở Vân Dung vô cùng đau lòng, bể An An gọi cục vàng cực ngọc, nhưng thằng bé vẫn không ngừng khóc. “An An2à, ba mẹ sẽ về ngay thôi, cháu đừng khóc nữa có được không? Cháu khóc làm tim bà ngoại tan nát cả rồi.” Sở Vân Dung bể An An, mặt mày vô cùng lo lắng.
Thẩm Khiêm từ trong phòng đi ra, bể lấy cậu nhóc, nhẹ đung đưa, “An An ngoan, ông ngoại ở đây, An An đừng khóc.” “Mẹ.” An An khóc đến nỗi chóp mũi đỏ ửng, trông rất đáng thương. “Để em gọi cho Thanh Lan.” Sở Vân Dung nói, nhưng không5ngoài dự đoán, vẫn không thể liên lạc được với cô, ngay cả điện thoại của Phó Hoành Dật cũng đang trong trạng thái tắt máy. “Hai đứa này có chuyện gì vậy, không liên lạc được với ai, bỏ con ở nhà đi mà không nói tiếng nào, mấy ngày rồi mà ngay cả điện thoại cũng không gọi về, thật là kỳ cục.”
Ngoài miệng Sở Vân Dung nói vậy, nhưng trong lòng càng thấy lo lắng hơn. Đã năm, sáu ngày rồi mà bà6vẫn không thể liên lạc được với Thẩm Thanh Lan. Hơn nữa mấy ngày nay mắt bà cứ giật liên tục, trong lòng luôn có dự cảm chẳng lành. “A Khiêm, rốt cuộc Thanh Lan đi đâu rồi, anh biết mà đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596929/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.