Chương trước
Chương sau
Khoé miệng Tô Tinh nhẹ cong: Ngài Yamamoto, tất nhiên Tần Nghiên vẫn sẽ tìm đến ông, người phụ nữ này chưa đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, ông...”
IS “Nếu bà ta tìm thì tôi cứ lấy lý do kia từ chối thôi, chỉ cần tôi không thèm để ý tới là được.
Còn cô đấy, lần này tính ở đây bao lâu?”
“Đi ngay đây, ông biết tính tôi rồi đấy, tôi không ở yên một chỗ được.”
Tô Tinh nói.
Yamamoto tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, lần nào cô cũng vội vội vàng vàng, làm tôi muốn chiêu đãi cô thật tốt cũng không được.
Tô Tinh, như vậy có vẻ người làm chủ nhân là tôi đây không nhiệt tình cho lắm.”
Tổ Tinh cười: “Lần sau sẽ có cơ hội, lần này chỉ tiện đường qua đây thôi, cũng tiện qua thăm ông.
Được rồi, cũng đến lúc rồi, tôi phải đi đây.”
Yamamoto ngẩn ra: “Lần này phải đi gấp thế sao?”
“Ừ, tôi có một số việc cần phải đi xử lý.”
Tô Tinh đứng lên: “Lần sau nhất định tôi sẽ tìm đến chỗ ông, lúc đó phải ăn vạ ông nhiều ngày không đi đó.”
Yamamoto cười sang sảng: “Ha ha ha, tôi mong còn không được, hoan nghênh cô tới.”
Tô Tinh vẫy tay, bước đi ung dung, sau khi cô ra khỏi cổng chính nhà Yamamoto, nụ cười trên mặt biển biến mất.
Cô ngẩng đầu nhìn không trung, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cười: “Bà quả thật đã mang đến cho tôi một vấn đề không nhỏ.”
Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Tần Nghiên, Tần Nghiên nhìn Tô Tinh xuất hiện trước mặt mình, lạnh nhạt nói: “Cô còn biết trở về à, tôi còn tưởng cô chết ở đâu rồi.”
Tô Tinh cười nhẹ, chả thèm quan tâm: “Nhiệm vụ thất bại rồi, tôi sợ bà phạt nên không dám xuất hiện.”
Tần Nghiền nghe vậy giận sôi máu: “Tô Tinh, cô tưởng tôi không có cô là không được đúng không? Chỉ là một con cờ vô dụng mà thôi, tôi thích vứt lúc nào mà chẳng được.”
“Đương nhiên bà có thể vứt bỏ tôi.”
Tô Tinh trầm mặc: “Nhưng bà cũng đừng quên tình cảnh của mình bây giờ.
Với bộ dạng hiện tại của bà, bà nghĩ đám đàn em của bà còn mấy người dùng được.
Đúng rồi, bà định liên hệ với Yamamoto đúng không? Từ bỏ đi, tôi vừa từ chỗ ông ta về, ông ta không giúp bà đâu.”
“Cô đã làm gì?”
Tần Nghiên nheo mắt.
“A...
nói thế nào thì nhiệm vụ lần trước của tôi cũng thất bại rồi, phải lấy công chuộc tội thôi.
Biết bà đang cần liên lạc với Yamamoto, tôi vội chạy đi tìm ông ta đó, cuối cùng bị người ta đuổi ra ngoài.
Nếu tôi không chạy nhanh thì cái mạng nhỏ này cũng để lại đó luôn rồi.
Yamamoto bảo tôi chuyển lời với bà, thiếu nợ thì phải trả.
Tôi rất tò mò, rốt cuộc thì bà đã làm gì để ông ta tức giận tới vậy.”
Tần Nghiên nhìn Tô Tinh chằm chằm, quan sát xem cô đang nói thật hay giả.
Tô Tinh để mặc bà ta nhìn, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Một lát sau, Tần Nghiên thu tầm mắt lại, nhìn móng tay của mình, thản nhiên nói: “Nếu bên Yamamoto không được thì thôi, giờ giao cho cô một nhiệm vụ, mang mẹ của Thẩm Thanh Lan đến đây cho tôi.”
Tô Tinh bất mãn: “Sao lại bắt tôi làm chuyện này?”
“Vì tôi là chủ nhân của cô.”
Tần Nghiện lạnh giọng.
“Vậy sau khi mang đến thì sao, bà muốn làm gì?”
“Đây không phải việc của cô, Tô Tinh, việc lần trước tạm thời tôi không truy cứu, nhưng nếu lần này cô lại thất bại thì cô cũng không cần tồn tại nữa đâu.”
Tô Tinh cúi đầu, trong mắt tràn ngập sát ý: “Tôi biết rồi, còn chuyện gì khác không, không còn việc gì thì tôi đi đây.”
Tần Nghiên nhắm mắt lại, Tô Tinh thấy vậy liền đi luôn.
Đi được vài bước, Tô Tinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Nghiên: “Bà nhốt Nhan Tịch ở chỗ nào rồi?”
Tần Nghiên trợn tròn mắt, nhìn cô phòng bị: “Việc này không liên quan gì tới cô.”
Tô Tinh bĩu môi: “Không nói thì thôi, tôi nghe nói Nhan Tịch trông hơi giống con gái bà, muốn xem thử cô ta trông như thế nào?”
“Câm mồm, tôi không có con gái.”
Tần Nghiên quát to: “Tô Tinh, lá gan của cô càng ngày càng lớn đấy.”
“Thôi được rồi, không muốn cho tôi biết thì thôi.”
Tô Tinh nhún vai, ra vẻ chẳng sao cả.
Tần Nghiên nhìn theo bóng Tô Tinh rời đi, lòng phòng bị càng thêm nặng.
Tô Tinh này càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế, xem ra lúc trước nên nghe theo lời quản gia, dùng thuốc khống chế cô ta.
Giờ thì muộn rồi.
“Quản gia, sau khi Tô Tinh mang Sở Vân Dung đến thì tìm cơ hội giải quyết cô ta đi, bên cạnh tôi không cần người không nghe lời.”
“Thưa phu nhân, Tô Tinh không dễ giải quyết như vậy, yêu cầu này cần trả cái giá rất lớn.”
Quản gia khó xử, càng Tô Tinh đã cứng cáp, không thể khống chế được nữa.
Tần Nghiên nghe vậy càng thêm bực bội, bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa.
Tất cả là một đám vong ân bội nghĩa, một đám vô ơn, nuôi vô dụng.
“Nhan Tịch đâu rồi?”
“Vẫn đang bị trói dưới tầng hầm.”
Quản gia nói, từ sau lúc được mang về, Nhan Tịch vẫn không tỉnh lại.
Người bắt cóc dùng quá nhiều thuốc nên giờ Nhan Tịch vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
Tần Nghiên nhíu mày.
“Vâng, vẫn chưa tỉnh.
Nhưng tình trạng cơ thể vẫn ổn định, chắc mấy ngày nữa là tỉnh thôi.”
“Đánh thức cô ta dậy cho tôi, cha cô ta thiếu nợ cô ta chưa trả xong đâu.
Cứ nghĩ quên hết rồi thì không có chuyện gì ư, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.
Đúng rồi, nhớ quay video lại gửi cho Nhan An Bang.”
Tần Nghiên bâng hời hợt thốt lên những lời độc ác tàn nhẫn nhất trên thế giới này, ánh mắt quản gia hơi loé, cúi đầu: “Vâng thưa phu nhân.”
“Rào.”
Một chậu nước lạnh đổ ào lên người Nhân Tịch, Nhạn Tịch nhíu mày, mở mắt.
Cảnh vật trước mắt rất tối tăm, cô không nhìn rõ bốn phía, chỉ thấy đầu đau muốn nứt ra, cô đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương để giảm bớt đau dón.
“Cuối cùng cũng tỉnh à?”
Giọng nữ nghèn nghẹt vang lên trong bóng đêm, Nhan Tịch cả kinh, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt tầng hầm sáng lên, đây là một hầm rượu, xung quanh đặt từng hàng tủ rượu, bên trên có đủ loại bình rượu với đủ mọi kiểu dáng.
Nhan Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đã nhận ra bà ta là ai: “Là bà bắt tôi tới đây? Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Cố cổ ra vẻ bình tĩnh, những bàn tay run nhè nhẹ đã tố cáo nội tâm đang sợ hãi.
Tần Nghiên hơi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trên khuôn mặt toàn xương xẩu của bà ta trông vô cùng đáng sợ: “Tôi muốn làm gì thì cô biết nhanh thôi.”
“Đúng rồi, chắc cô không biết tôi là ai nhỉ? Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tần Nghiên, từng là tình nhân của cha cô, cũng là vợ trước.
Mẹ của cô bị tối giết chết đấy.”
Nhan Tịch mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Tần Nghiên: “Đừng kinh ngạc thể chứ, nếu không lát nữa cô lại không chịu nổi? Có phải cô luôn cảm thấy mình đã quên mất cái gì không, để tôi nói nhé, cô bị mất trí nhớ.”
“Đừng nói nữa, bà câm mồm đi.”
Nhan Tịch ôm đầu hét lên, cô không muốn nghe, cái gì cô cũng không muốn nghe.
Giờ cô chỉ muốn về nhà thôi, cô muốn đi tìm Doug, cô không muốn ở lại đây.
Tần Nghiên cười lạnh: “Chuyện cũ còn chưa kể xong, cô muốn nghe hay không muốn nghe vẫn phải nghe thôi.
Tôi sẽ cho cô chậm rãi nhớ lại từng ký ức đã bị cô lãng quên.”
Bà ta liếc quản gia một cái, quản gia gật đầu, tiến lên kéo Nhan Tịch từ trên đất dậy.
Nhan Tịch giãy giụa dữ dội: “Mau buông tôi ra, tôi không muốn đi, tôi không đi đâu cả.
Ông mau buông tôi ra, cứu mạng.”
“Kêu đi, cô có kêu nát cổ họng cũng không ai tới cứu đầu.”
Tần Nghiên lạnh lùng nói.
Sức lực của Nhan Tịch không địch nổi quản gia, bị ông ta lôi ra khỏi hầm ngầm.
Cô bị đưa tới một căn phòng, quản gia đẩy cô vào đó.
Nhan Tịch ngã lên đất, hoảng sợ lui về sau vài bước, yên lặng nhìn quản gia.
Quản gia chỉ liếc cô một cái, sau đó bước ra ngoài.
Trong phòng có một cái ti vi rất lớn.
Sau khi quản gia rời đi không lâu, màn hình sáng lên.
Trên màn hình chiểu một bộ phim, trong căn phòng tối tăm, một cô gái ngồi trong góc, ôm đầu gối, chôn chặt đầu mình vào giữa hai chân.
Sau đó, một người đàn ông bước vào phòng, vừa đi vừa cởi quần áo, cười khả ổ bước tới chỗ cô gái, sau lưng hắn ta còn có mấy gã đàn ông khác.
Đột nhiên Nhân Tịch mở to hai mắt, nhìn lên màn hình, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh tương tự, hầm giam tối tăm, giãy giụa dữ dội, tiếng kêu tuyệt vọng, đau đớn lúc bị đâm xuyên qua, tra tấn không ngừng nghỉ...
Nhan Tịch ôm đầu, hét lên từng tiếng kêu thảm thiết, bên tai là tiếng động từ ti vi phát ra.
Tiếng con gái kêu khóc trong tuyệt vọng, tiếng cười đầy hưng phấn của đám đàn ông lẫn lộn bên tai cô, phối hợp với những hình ảnh trong đầu cô, từng cái từng cái đâm mạnh vào tâm hồn cô.
“A!”
Đồng tử của Nhan Tịch đột nhiên giãn to ra: “Bỏ tôi ra, đừng đụng vào tôi, tránh ra...”
Tô Tinh đang chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai.
Ánh mắt cô ngưng lại, bước về phía có tiếng hét, thấy quản gia đang đứng trước của một căn phòng, cô biến sắc: “Quản gia, ông đang làm gì thế?”
Quản gia thấy Tô Tinh đến cũng không có ý kiêng dè: “Việc của cô bây giờ là đi làm việc phu nhân giao.”
“Người bên trong là ai?”
Tô Tinh chất vấn.
Quản gia không đáp.
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi, tránh ra, cứu tôi với, chị ơi, cứu em.”
Tiếng khóc tuyệt vọng từ bên trong cánh cửa truyền ra, sắc mặt Tô Tinh rất khó coi.
Cô đẩy quản gia ra bước vào, họng súng đặt lên Thái Dương cô: “Tô Tinh, tôi khuyên cô đừng nên xen vào việc của người khác.”
Tổ Tinh cười lạnh, chẳng thèm để tâm đến khẩu súng trên đầu mình: “Việc này tôi nhất định phải xen vào rồi.
Có giỏi thì ông nổ súng đi.”
Cô và quản gia giằng co, sắc mặt quản gia lạnh tanh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, ông buông khẩu súng trong tay xuống, tránh qua một bên.
Dù giờ có đi vào, người bên trong đã không còn tỉnh táo nữa.
Mục đích đã đạt được, Tô Tinh thích xem thì cứ để cho cô ta xem.
Quản gia hào phóng như vậy khiến Tô Tinh có linh cảm chẳng lành.
Cô mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh trên ti vi.
Cô cầm bình hoa trên bàn ném thẳng vào ti vi, màn hình tivi lập tức vỡ tan.
Thấy ti vi vỡ nát, Nhan Tịch hét lên một tiếng, có người vào góc phòng.
“Đừng, đừng có qua đây.”
Tô Tinh vừa bước đến hai bước, nghe được giọng nói hoảng loạn của Nhan Tịch.
Cô dừng lại, cố hạ giọng xuống nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tôi không qua đó.”
Cả người Nhan Tịch đểu run lên.
Tô Tinh nhìn cô, ánh mắt hơi đau lòng.
Cô biết Nhan Tịch, cũng biết Tần Nghiên đã từng làm những gì với cô gái này.
Thật ra trong những ân oán đó, người vô tội nhất chính là Nhan Tịch, người bị tổn thương sâu sắc nhất cũng là Nhan Tịch.
Vốn tưởng rằng ở trong tình huống đó, Tần Nghiên sẽ bỏ qua cho Nhan Tịch, không ngờ cuối cùng cô vẫn không tránh được một kiếp này.
Tô Tinh nhẹ nhàng đi đến gần Nhân Tịch.
Cảm giác có người đến gần mình, Nhan Tịch lập tức bò xuống gầm bàn, cuộn mình lại, lí nhí nói: “Đừng tới đây, đừng tới đây.”
Tô Tinh nhìn khuôn mặt bất lực và tuyệt vọng của Nhan Tịch, bỗng nhiên không biết nên làm gì bây giờ, “Nhan Tịch, đừng sợ, không ai làm hại em cả.”
“Ha ha, Tô Tinh, bây giờ cô trở nên mềm lòng rồi.”
Giọng Tần Nghiên vang lên sau lưng Tô Tinh, vẻ dịu dàng trên mặt Tô Tinh lập tức thay thế bằng vẻ lạnh lùng.
Cô xoay người, lạnh lùng nhìn bà ta, “Cũng chỉ là một đứa bé vô tội, sao bà lại tàn nhẫn như vậy?”
“Vô tội? Trên thế giới này, có tội nhất là người nhà họ Thẩm và người nhà họ Nhan.
Tô Tinh, cô phải nhớ kỹ thân phận của mình, cô có tư cách gì mà chỉ trích tôi.
Cô cũng chỉ là một con chó được tôi nuôi, bây giờ cánh cứng cáp rồi, tưởng rằng tôi không có cách bắt cô sao?”
Tô Tinh nghe vậy thì mỉm cười, “Chắc bà chưa từng nghe câu chó cùng rứt giậu nhỉ.
Tần Nghiên, bây giờ tôi đã không còn là thuộc hạ của bà.
Chắc bà chưa quên trước đây chúng ta đã nói tôi giúp bà làm xong mười chuyện thì tôi sẽ rời khỏi bà.
Chuyện bây giờ là chuyện cuối cùng.”
Mặt Tần Nghiên cứng đờ, bà ta thật sự đã quên mất chuyện này, chỉ cần Tô Tinh đưa Sở Vân Dung về thì quan hệ giữa bọn họ sẽ kết thúc.
“Thì sao? Cô còn chưa làm chuyện cuối cùng, ít nhất bây giờ cô vẫn còn là thuộc hạ của tôi.”
Tần Nghiện lạnh lùng nói, “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
Tô Tinh, mặc kệ trong lòng cô có bao nhiêu oán hận và căm thù với tôi, thì cũng phải che giấu thật kỹ cho tôi.”
Bỗng nhiên Tô Tinh cười lớn, “Ha ha, sao tôi có thể căm thù bà chứ? Bà nghĩ nhiều rồi, bây giờ bà cũng đã đạt mục đích, tôi thấy tình trạng của Nhan Tịch, coi như không điển thì cũng sắp điện.
Đã như vậy rồi, bây giờ tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?”
“Dẫn nó đi? Cô lấy tư cách gì dẫn nó đi? Cô muốn dẫn nó đi để làm gì?”
Tần Nghiên nhìn thẳng vào mắt Tô Tinh, cố gắng thông qua ánh mắt để nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô.
Vẻ mặt Tô Tinh không đổi, mặc cho Tần Nghiên chăm chú nhìn, “Chẳng qua là không quen nhìn hành vi của bà mà thôi.
Tần Nghiên, bà cũng là phụ nữ, tất nhiên bà cũng biết rõ chuyện đáng sợ nhất với phụ nữ là gì, sao bà vẫn còn muốn làm như vậy?”
Tần Nghiên không nhịn được cười, “Cô nói lời này có buồn cười không? Tô Tinh, cô biết mấy năm nay và đạt được mục đích của mình mà cô đã làm bao nhiêu chuyện rồi không?”
Vẻ mặt Tô Tinh chợt biến, ý lạnh trong mắt dần dày đặc.
Khi thấy quản gia dùng vẻ mặt phòng bị nhìn cô, bày ra dáng vẻ bảo vệ Tần Nghiện bất cứ lúc nào, cô nở nụ cười, “Bà nói đúng, là tôi xen vào việc của người khác.
Bà đã không muốn giao người cho tôi thì bà cứ giữ đi.
Bà muốn làm gì thì làm, dù sao thì cũng không liên quan gì đến tôi.”
Tô Tinh nói xong, cũng không nhìn Nhan Tịch mà đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Tần Nghiên nhìn Nhan Tịch run rẩy trốn dưới gầm bàn rồi quay sang nói với quản gia: “Trông chừng nó thật kỹ, không cho bất cứ ai đến gặp nó, sau đó quay lại video tình trạng của nó.
Tôi muốn cho Nhan An Bang thưởng thức dáng vẻ nổi điên của con gái bảo bối của ông ta, tôi muốn ông ta cả đời sống trong đau khổ và hối hận, vĩnh viễn không được yên lòng.”
“Vâng, phu nhân.”
Quản gia vừa đáp vừa đưa Tần Nghiên rời khỏi đây.
Nhan Tịch ôm đầu cúi xuống, ánh mắt dại ra, miệng thì thào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.