Phần lớn thời gian, anh đều là một người ba tốt, đối xử với An An bằng với sự kiên nhẫn chưa từng thấy.
Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn trong khoảng thời gian con trai không cướp vợ với mình.
Ban đêm, Thẩm Thanh Lan sửa soạn nội cho An An xong xuôi, Phó Hoành Dật từ trong phòng tắm đi ra thấy cảnh này, nhíu mày.
“Tối nay An An ngủ chung với chúng ta?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Vâng, mấy ngày nay dì Lưu bị cảm, không thể trông An An, dì Triệu lớn tuổi, ban đêm vẫn nên để di ấy nghỉ ngơi.”
“Thật ra có thể để con ngủ một mình.”
Anh hiếm khi về được một chuyến, sáng sớm ngày mai phải đi rồi, tối nay còn muốn giao lưu sâu sắc với vợ một chút, kết quả lại có thêm một cái bóng đèn nhỏ.
“Phó Hoành Dật, con mới chín tháng thôi.”
Thẩm Thanh Lan cao giọng, còn nhỏ như vậy mà để con ngủ một mình, chỉ có lòng dạ bao la vĩ đại mới yên tâm nổi..
“Bà xã, đã hai mươi mấy ngày rồi anh không gặp em đấy.”
Phó Hoành Dật uất ức mở miệng, ánh mắt ai oán nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn người đàn ông một mét tám mấy như anh dùng ánh mắt uất ức đến vậy mong chờ nhìn cô, thật sự là không nhịn được cười thành tiếng, “Phó Hoành Dật, con của anh mới lớn bao nhiêu chứ, anh còn ghen với một đứa trẻ còn uống sữa, anh có thấy xấu hổ không hả?”
Thấm Thanh Lan thực sự câm nín.
Phó Hoành Dệt tỏ ra rất đương nhiên, “Xấu hổ thì đã không có vợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596910/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.