Rõ ràng bây giờ Sở Vân Dung không được bình thường, Thẩm Thanh Lan bỗng hối hận khi nói cho bà biết chuyện này.
Sao lại nói thật với bà làm gì chứ, bịa một lý do cho có lệ không phải được rồi sao.
AS Thẩm Thanh Lan ảo não, nhưng vẫn nhanh tay nhét thuốc vào miệng Sở Vân Dung rồi cho bà uống nước.
Cô nắm tay bà, thì thầm bên tai: “Mẹ, hiện giờ con sống rất tốt.
Mẹ xem, bây giờ con đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, có chồng yêu thương, có con trai đáng yêu, người nhà yêu thương.
Quá khứ trắc trở chẳng những không đánh gục con mà còn khiến con trở nên kiên cường hơn, ưu tú hơn, con đã có tất cả...”
Sở Vân Dung yên lặng rơi lệ, ánh mắt dần có tiêu cự, bà nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt có đau khổ, có yêu thương, cũng có hối hận...
“Thanh Lan, Thanh Lan của mẹ, mẹ có lỗi với con...”
Sở Vân Dung ôm Thẩm Thanh Lan khóc nức nở, Thẩm Thanh Lan nghe tiếng khóc của bà mà thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trút hết cảm xúc ra ngoài thì sẽ không sao.
Động tĩnh trong phòng làm kinh động đến Thẩm lão gia, ngoài cửa phòng chợt có tiếng gõ, “Lan Lan, mẹ cháu sao thế?”
Thẩm Thanh Lan vỗ vai Sở Vân Dung, tiếng khóc đã nhỏ dần, “Mẹ cháu không sao đâu ông nội.”
“Không sao thì có gì lại khóc?”
Thẩm lão gia có phần không yên lòng, mới sáng sớm Sở Vân Dung đã ra khỏi nhà, sau khi trở về thì liền vào phòng với Thẩm Thanh Lan, bây giờ lại nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596906/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.