Hai người chia tay, mỗi người đi về một ngả.
Về đến nhà, Sở Vân Dung vẫn hơi buồn bã không vui.
Thấy vậy, Thẩm Quân Dục lấy làm lạ: “Mẹ, không phải mẹ ra ngoài ăn cơm với bạn à? Sao vẻ mặt lại thế này? Ăn cơm không vui ạ?”
4 Sở Vân Dung xua tay: “Không có chuyện gì.
Chẳng qua trên đường về, mẹ gặp một người vi phạm luật giao thông, nhìn thấy có phần bực bội.
Con bảo người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy.
Lái xe cứ phóng như đi đầu thai ấy.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì hối cũng chẳng kịp.”
Nghe thế, Thẩm Quân Dục nhíu mày: “Mẹ, chẳng qua là một người xa lạ thôi, mẹ cần gì phải tức giận với người ta như vậy? Tức giận hại sức khỏe mạnh thì làm sao?”
“Được rồi, được rồi.
Là mẹ lo chuyện bao đồng.
Giờ mẹ không sao rồi, con làm gì thì làm đi.
À, phải, sáng nay trước khi ra ngoài mẹ đã ngâm cho Thanh Lan ít tổ yến.
Lát nữa đợi chị Tổng hầm xong thì con mang qua cho con bé nhé.
Mẹ thấy gần đây sắc mặt nó không được tốt lắm.”
“Vâng.
Lát nữa con mang qua cho em ấy.
Mẹ à, con trong sắc mặt mẹ cũng kém lắm.
Mẹ có cần uống chút không?”
“Mẹ không uống đâu.
Mẹ lên nghỉ trước đây.”
Sở Vân Dung nói.
Về phòng, bà lấy từ dưới gầm giường ra một cái hộp.
Bên trong toàn là đổ của Lý Hi Đồng.
Hồi ấy, sau khi con bé bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, hầu hết đồ đạc đều bị vứt đi.
Những thứ còn lại này là về sau Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596890/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.