“Sao hôm nay Hoành Dật còn chưa rời giường?”
Mãi không thấy cháu trai, Phó lão gia cũng lấy làm lạ.
Thẩm Thanh Lan đang ăn sáng cùng ông nội, nghe vậy, cô giải thích: “Đêm qua An An thức giấc, anh ấy cho con ăn, dỗ dành hơi muộn ạ.”
“Đồ của các cháu đã thu dọn xong chưa?”
Phó lão gia hỏi.
“Lần này mình Hoành Dật đi thôi ạ.
Anh ấy mới chuyển về quân khu thủ đô, có rất nhiều việc phải làm.
Đợi anh ấy qua thời gian bận rộn này thì cháu với An An mới đến.”
“Chẳng phải trước đó bảo cùng đi sao?”
Phó lão gia khó hiểu, “Thanh Lan à, không phải hai đứa vì ông đấy chứ? Nếu là vì ông thì không cần đâu, một mình ông ở nhà đã quen rồi, ổn lắm”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Ông, cũng không phải hoàn toàn là vì ông ạ.
Chủ yếu là giờ An An còn nhỏ quá, Phó Hoành Dật vừa phải chăm sóc cháu với An An, vừa phải để ý công việc, e là sau này rất bận.
Cho nên cứ đợi công việc anh ấy ổn định rồi bàn sau ạ.”
Ông cụ nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Cũng phải.
Vậy đợi sau này hãy qua đó.”
Hai ông cháu đang chuyện trò thì thấy Phó Hoành Dật bế con đi xuống.
Thẩm Thanh Lan đã ăn xong.
Cô đỡ lấy con trai, để Phó Hoành Dật ăn cơm.
Xe đến đón Phó Hoành Dật tới, anh mau chóng ăn xong bữa.
Thẩm Thanh Lan đã bảo người mang hành lý của anh lên xe.
Nửa năm nay, Phó Hoành Dật ở trong nhà suốt, Thẩm Thanh Lan cũng đã quen.
Giờ thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596884/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.