Doug và Nhan Tịch cùng nhau rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi sắp đến cửa khách sạn, Nhan Tịch mới nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ấy vẫn khỏe chứ?”
“Muốn biết thì tại sao không tự đi hỏi ông ấy?”
“Doug, có phải anh cảm thấy em rất không hiếu thảo?”
Doug dừng bước, nhìn Nhan Tích.
“Anh chưa từng nghĩ như thế.
Anh biết trong lòng em còn đang bối rối về việc mẹ em mất.
Lần này anh đưa em trở về, nhưng em có muốn gặp lại ông ấy hay không là lựa chọn của em.”
“Doug, em muốn quay về, khi nào chúng ta về thành phố Sydney?”
Doug thấy Nhan Tịch thật sự không muốn gặp Nhan An Bang, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, “Nếu em muốn, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi.”
Nhan Tịch gật đầu, im lặng trở về phòng.
Vào ngày thứ ba, Nhan Tịch và Doug trở về nhà cũ của nhà họ Triệu, ngôi nhà này vẫn còn ở đây từ khi Triệu Gia Khanh qua đời.
Nhan Thịnh Vũ vẫn không bán nó đi, thỉnh thoảng có dịp về Nam Thành, anh sẽ trở về trông nom, thuê người quét dọn nhà cửa, cho nên trong nhà vẫn rất sạch sẽ.
Nhan Tịch nhìn cách trang trí cổ xưa ở đây, nhẹ giọng mở miệng.
“Ông ngoại của em để lại nhà này cho mẹ em, ông em qua đời lúc em còn rất nhỏ.
Em hoàn toàn không nhớ rõ dáng vẻ của ông, ấn tượng của em về ông chỉ là qua những lời mẹ em kế.
Nghe nói ông ngoại của em đối xử với em và anh trai em rất tốt, trong ngôi nhà này vẫn còn không ít đồ chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596882/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.