Hôm sau, Hàn Dịch theo thường lệ đi làm từ sớm.
Đến trưa, anh trốn việc, về nhà đón Vu Hiểu Huyên ra ngoài.
“Hàn Dịch, anh muốn dẫn em đi đâu?”
Vu Hiểu Huyên hỏi.
Hàn Dịch cười, “Đến đó em sẽ biết.”
Vu Hiểu Huyên liếc xéo Hàn Dịch, không hỏi nữa.
Nếu anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ thì cô cứ nhận thôi.
Cô nhìn thoáng qua bộ lễ phục trên người mình, đây là bộ đồ anh cố ý bảo cô mặc, không biết anh muốn dẫn cô đi đâu mà lại ăn mặc trang trọng thế.
“Anh dẫn em đi ăn cơm à?”
Vụ Hiểu Huyên nhìn nhà hàng được trang trí lộng lẫy nhưng lại không có một bóng người trước mặt, rồi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Ừ, lâu rồi anh chưa dẫn em đi ăn cơm bên ngoài, bít tết ở nhà hàng này ngon lắm, chắc chắn em sẽ thích.”
Hai mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, cô ngồi xuống ghế.
Cho đến lúc bữa ăn kết thúc, Hàn Dịch cũng không nói thêm điều gì, giống như là thật sự chỉ dẫn cô ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.
“Bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài một chút.”
Đương nhiên Vu Hiểu Huyên không có ý kiến.
Hai người đi đến quảng trường của thành phố, từ chỗ này có thể thấy tòa cao ốc của Hàn thi, “Hàn Dịch, anh nhìn kìa, là Hàn Thị.”
Hàn Dịch nhìn sang, ừ một tiếng, rồi nói với Vu Hiểu Huyên: “Em ở đây chờ anh một phút, anh đi vệ sinh rồi sẽ quay lại ngay.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Anh mau đi đi.”
Hàn Dịch rời đi, Vu Hiểu Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596854/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.