Hứa Nặc chẳng những không sợ hãi mà trên mặt còn hiện lên sự giải thoát.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc một kiếp người sống không bằng chất này rồi! Đáy mắt Allen lóe lên âm u.
Hắn lạnh giọng nói: “Mang cô ta đi!”
Allen vừa dứt lời, hai người đi tới kéo Hứa Nặc lên.
Ở cười khẽ, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái hầm giam như ác mộng khiến ả kinh tởm rồi.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, Hứa Nặc nheo mắt lại theo bản năng rồi lại mở mắt ra, tham lam hô hấp bầu không khí bên ngoài, mượn nó để xua đi cái mùi thối rữa tràn đầy trong phối.
Á hít thở thật sâu, quyến luyến giây phút tốt đẹp này.
Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên ả phát hiện ra ánh sáng mặt trời lại là thứ khiến người ta cảm thấy ấm áp như vậy.
Những người khác lẳng lặng nhìn Hứa Nặc bằng ánh mắt thương hại.
Ả cảm nhận được nhưng chỉ cười xòa, bọn họ vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác giãy giụa trong vực thẳm, sống không bằng chết.
Lúc này, cái chết đối với ả quý giá biết bao.
Quản gia đi từ phía đối diện tới, hai người đàn ông dẫn Annie theo sau, “Thiếu gia, đã dẫn người tới rồi.”
“Ông đã chuẩn bị thứ tôi dặn chưa?”
Allen hỏi.
Quản gia gật đầu, “Chuẩn bị xong rồi.
Thiếu gia, mang vào bây giờ sao?”
“Đưa hai người bọn họ vào đó hết đi.”
“Vâng.”
Quản gia phất tay một cái, Hứa Nặc chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên giãy giụa, “Không, Allen, tôi không đến đó đâu! Xin anh hãy giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596849/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.