Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn bà Đỗ đang nói chuyện, rồi quay qua nói với cục trưởng Lưu, “Cục trưởng Lưu, chuyện hôm nay đã đem đến ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ cho hai nhà Thẩm - Ôn chúng, hành vi của Đỗ Nam là bắt cóc và cố ý làm hại người khác, nhà họ Thẩm chúng tôi muốn truy cứu trách nhiệm hình sự với anh ta, sau đó tôi sẽ để luật sư của tập đoàn quân Lan đến xử lý chuyện này.” Những lời này nói ngay trước mặt hai vợ chồng nhà họ Đỗ, đương nhiên bà Đỗ nghe được, bà ta lập tức lao đến. Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn bà ta, mặc dù anh đang ngồi trên xe lăn nhưng tuyệt nhiên không yếu thế. Nhất là bộ mặt lạnh lùng lúc này khiến bà ta theo bản năng lùi về sau hai bước, sự can đảm góp nhặt nãy giờ lập tức tiêu tan. Bà ta nhìn lướt qua Phó Hoành Dật, thấy anh vẫn nhìn mình thì khí thể giảm đi đôi chút, cơn giận dữ ban đầu đã biến mất, yếu ớt giải thích, “Con trai tôi không phải kẻ bắt cóc, hơn nữa nó cũng không làm hại ai.” Ôn Tư Hãn nghe vậy thì hừ lạnh, “Vậy em gái tôi hoặc Quân Dục phải té lầu với anh ta, đổ máu tại trận mới xem là làm hại phải không?” Bà Đỗ cứng người, ấp úng “Chẳng phải hai đứa nó không sao ư? Hiện tại là con trai bà ta có chuyện, ngã từ chỗ cao như thể xuống đất, chắc chắn đã bị thương ở đầu đó, nhưng bác sĩ lại bảo chẳng sao cả, ai biết có phải giấu bọn họ không. Ban đầu bà ta muốn nộp tiền bảo lãnh để đưa Đỗ Nam đến bệnh viện kiểm tra đàng hoàng, đảm bảo tuyệt đối không để lại di chứng. Nhưng hiện giờ Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan lại nhúng tay vào, nhà họ Đỗ bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ nền móng gì ở thủ đô, cho dù tạm thời nhờ vả được thì quan hệ cũng không vững vàng bằng quan hệ của hai nhà này, suy tính thế nào thì nhà bọn họ cũng chịu thiệt. Giờ phút này, trong lòng bà Đỗ khó tránh khỏi dấy lên ý nghĩ nhà họ Thẩm và nhà họ Phó ỷ thế hiếp người. Nếu Thẩm Thanh Lan biết được suy nghĩ của bà ta thì nhất định sẽ nói với bà ta là cô ỷ thế hiếp người đó thì sao, lần trước nhà họ ôn đã nể tình hai nhà mà bỏ qua cho Đỗ Nam, nhưng cô thì không dễ nói chuyện như vậy, làm hại anh trai và chị dâu cô thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chẳng phải Đỗ Nam một lòng muốn chết sao, vậy thì cô không ngại tác thành cho hắn ta đâu. Phó Hoành Dật cảm nhận được sự tức giận trên người cô thì nắm lấy tay cô, sát ý trong mắt cô liền dịu xuống. “Chuyện này nhà họ Đỗ nhất định phải cho hai gia đình chúng tôi một lời giải thích. Về phần Đỗ Nam, anh ta là người trong cuộc, chắc chắn cũng không thoát được.” Phó Hoành Dật trầm giọng nói, với khí thế luyện ra được từ kinh nghiệm thực chiến, vừa lên tiếng thì bà Đỗ đã không kiêu căng nổi, mặc dù anh chẳng nói câu nào khó nghe, thậm chí cũng không đe dọa, nhưng bà ta lại cảm thấy sợ hãi. Bà ta còn muốn giải thích, nhưng Đỗ Hồng Hải bèn đi tới kéo bà ta lại, nhìn về phía mọi người, “Chuyện hôm nay là Đỗ Nam sai, con trai chúng tôi làm ra chuyện thế này, nói cho cùng là chúng tôi làm cha mẹ không tốt, là chúng tôi không dạy dỗ đàng hoàng, chúng tôi thay mặt Đỗ Nam xin lỗi các vị. Tôi biết bây giờ có nói xin lỗi cũng đã muộn, cho dù có xin lỗi thêm cũng không thể bù đắp tổn thương mà nó đã gây ra, bất kể các vị đưa ra điều kiện thế nào tôi cũng sẽ đáp ứng.” Chỉ cần con trai còn sống cũng đã là tâm nguyện lớn nhất của ông ta rồi, xử trí thế nào là do Đỗ Nam làm sai, trả giá đắt cho hành vi của mình là việc hợp tình hợp lý. Đỗ Hồng Hải trẻ hơn Thẩm Khiêm không ít, nhưng lại trông già hơn Thẩm Khiêm rất nhiều, hai bên tóc mai đã bạc trắng, lưng thoạt nhìn đã hơi còng, toàn thân đều toát ra cảm giác tang thương. Đôi mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe, lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ giao chuyện này cho luật sư, nên xử lý thế nào thì đã có luật sư giải quyết.” Ba người rời khỏi cục cảnh sát, bà Đỗ muốn cầu xin nhưng bị Đỗ Hồng Hải ngăn lại. Hôm nay là ngày cưới của Thẩm Quân Dục, đương nhiên Thẩm Thanh Lan không thể đi tìm anh mình, thể là gọi trực tiếp cho Dự Bân nói ngắn gọn mọi chuyện, chuyện còn lại thì giao cho anh ta sắp xếp. Dư Bân là ai, anh ta là trợ lý Tổng Giám đốc tập đoàn quân Lan, phụ trách tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, là trợ thủ đắc lực nhất của Thẩm Quân Dục. Anh ta đã sớm thuần thục mấy việc này, giao cho anh ta là lựa chọn tốt nhất. Nghe xong mọi chuyện, Dư Bân liền trả lời, “Cô Thẩm yên tâm, tôi sẽ chú ý chuyện này.” Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về nhà, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng không nói một lời, vẻ mặt rầu rĩ không vui, anh ngồi cùng cô, qua một hồi lâu mới nói: “Vì chuyện này mà không vui hả?” Thẩm Thanh Lan đáp lại, “Hôn lễ là thời khắc quan trọng trong cuộc đời người con gái, bây giờ lại bị người ta phá hỏng, dù thế nào thì cũng thấy bực bội.” Phó Hoành Dật ôn tồn nói, “Kẻ đầu sỏ đã bị bắt, lần này chúng ta chắc chắn sẽ không tùy tiện thả anh ta, cũng xem như lời được chút đỉnh, hơn nữa chuyện hôm nay cũng không phải hoàn toàn không có lợi.” Thẩm Thanh Lan nhìn anh, nhất thời không hiểu được ý tứ của anh. Phó Hoành Dật giải thích, “Qua chuyện hôm nay, anh trai và chị dâu em đã càng biết được tầm quan trọng của đối phương, sau này tình cảm sẽ càng thắm thiết hơn hiện tại, đó là cái thứ nhất. Thứ hai, với bọn họ mà nói, từ đầu đến cuối Đỗ Nam là tai họa ngầm, lần này có thể giải quyết triệt để anh ta cũng xem như vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời.” Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn anh, anh lấy làm lạ sờ lên mặt mình, “Sao vậy, trên mặt anh dính gì hả?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không phải, em cảm thấy bây giờ anh càng ngày càng biết an ủi người khác đấy, chuyện gì không tốt anh cũng có thể tìm ra mặt tốt của nó.” Đó là việc này không liên quan nhiều đến em cho nên anh mới có thể tỉnh táo phân tích như thế. Phó Hoành Dật lặng lẽ suy nghĩ, nếu hôm nay là anh và Thẩm Thanh Lan bị phá hỏng hôn lễ thì đoán chừng anh tuyệt đối sẽ chém kẻ kia thành trăm mảnh trong vài phút. Mà một bên khác, Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao bị đám người quậy phá thời gian động phòng, đến khi mọi người ra về thì đã bảy giờ tối. Trong phòng khó tránh hơi bừa bộn, Thẩm Quân Dục bảo Ôn Hề Dao đi tắm trước, còn mình thì xắn tay áo dọn dẹp phòng. Đến khi Ôn Hề Dao tắm ra thì trong phòng đã sạch sẽ gọn gàng, thậm chí anh còn đã tắm xong. Anh đang gọi điện thoại, sắc mặt khá nặng nề. Thấy Ôn Hề Dao đi ra thì nói dăm ba câu rồi cúp máy, dịu dàng nhìn cô. Bị ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm như thế, dù là người mình yêu cũng vẫn thấy xấu hổ, Ôn Hề Dao ngại ngùng cúi đầu xuống. “Đứng ở trong đó làm gì, lại đây.” Thẩm Quân Dục dịu dàng nói. Ôn Hề Dao lề mà lề mề ngồi xuống mép giường rồi đắp chăn kín người, Thẩm Quân Dục buồn cười nhìn cô, “Ngại à?” Cô hơi buồn bực, trừng mắt liếc anh một cái, có cần phải nói thẳng ra vậy không? Thẩm Quân Dục cười khẽ, tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực, cúi xuống hôn lên môi cô, đem đến cho cô một nụ hôn dài dịu dàng và triền miên. Vừa hôn xong, Ôn Hề Dao liền thở dồn dập. “Giờ vẫn còn hồi hộp sao?” Thẩm Quân Dục hỏi. Ôn Hề Dao nhìn anh, “Không phải em hồi hộp, mà là em sợ. Quân Dục, hôm nay em rất sợ.” Thẩm Quân Dục khẽ thở dài trong lòng, áp trán mình lên trán cô, “Sợ chuyện gì?” “Những lời anh nói với Đỗ Nam hôm này đều là thật đúng không?” “Lời nào?” “Anh nói chỉ cần anh ta thả em ra thì sẽ không kết hôn với em này nọ đó.” Thẩm Quân Dục hơi nghiêm mặt lại, nhìn vào mắt cô, “Đúng vậy, anh nghiêm túc. Hề Dao, so với tính mạng của em thì việc có thể ở bên anh hay không, đối với anh mà nói không quan trọng bằng.” Hốc mắt ôn Hề Dao nóng lên, nói tiếp, “Vậy nên anh mới dám một mình lao ra cứu em?” “Anh đã nắm chắc rồi mới lao ra.” Thẩm Quân Dục nói, thấy Ôn Hề Dao tỏ vẻ “em không tin, anh tiếp tục bịa chuyện đi thì nhún vai, “Được rồi, anh thừa nhận, lúc đó anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn kéo em lại thôi.” “Vậy nếu anh rơi xuống thật thì sao?” Ôn Hề Dao hỏi. “Anh không kịp nghĩ đến vấn đề này.” Lúc ấy, toàn bộ tâm tư của anh đều tập trung vào cô, nhất là trong khoảnh khắc Đỗ Nam muốn kéo cô nhảy xuống, cô cách xa tầm mắt anh, khiến dây đàn cuối cùng trong lòng anh lập tức đứt lìa, không hề nghĩ ngợi liền lao tới. Chỉ là giữa chừng trông thấy Ôn Hề Dao được đẩy ra, anh mới tóm lấy Đỗ Nam theo bản năng. “Vậy sao anh lại cứu Đỗ Nam. Lỡ như anh cũng rơi xuống thì sao?” Có lẽ là nhớ tới cảnh tượng lúc ấy nên cơ thể Ôn Hề Dao hơi cứng đờ, trong đầu cô cứ quanh quẩn hình ảnh ấy không xua đi được. Cảm nhận được cô nhớ lại mà sợ, Thẩm Quân Dục hôn lên mặt cô một cái, trấn an, “Hôn lễ đã không hoàn mỹ lắm rồi, anh không thể để nó không hoàn mỹ thêm nữa. Anh không muốn để sau này khi em nhớ lại ngày cưới sẽ nhớ đến có người đổ máu trong hôn lễ, trở thành bóng ma theo em cả đời.” Về phần anh có rơi xuống hay không, anh thật sự không nghĩ nhiều như thế, đương nhiên anh không nói điều này với cô, “Anh đã nắm chắc rồi mới làm vậy, tốt xấu gì anh cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, nếu như được ông nội tự tay huấn luyện, ừm, thật ra thân thủ của anh cũng không tệ lắm đâu.” Giọng điệu của anh có chút đắc ý, trong nháy mắt đã xua tan tâm trạng nặng nề của Ôn Hề Dạo lúc này, anh cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói, “Hơn nữa, anh còn có một cô vợ cực kỳ xinh đẹp, sao nỡ bỏ mạng chứ.” Lần này Ôn Hề Dao bật cười thành tiếng. Nhìn ý cười trong mắt cô, ánh mắt anh càng dịu dàng hơn, nhỏ nhẹ nói, “Bà xã à, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, đừng vì người không liên quan mà hao tổn tinh thần.” Nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô, khác với nụ hôn quyến luyến dịu dàng vừa rồi, nụ hôn này mang theo sự bá đạo, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, ánh mắt cô dần trở nên mơ màng... Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân Dục và ôn Hề Dao rời giường rồi về nhà họ Thẩm để kính trà cho bề trên, sau đó bay ra nước ngoài theo kế hoạch đã định, hưởng thụ thế giới của hai người. Nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm muốn kiện Đỗ Nam về tội bắt cóc và cố ý gây thương tích. Đương nhiên bà Đỗ không thể trơ mắt nhìn con trai vào tù, thế là nghĩ hết mọi cách, nhưng ở đây là thủ đô, là địa bàn của nhà họ Thẩm, trước tiên không nói đến việc Thẩm Thanh Lan vốn dĩ có thể thay mặt nhà họ Thẩm, mà sau lưng cô còn có Phó Hoành Dật, có quan hệ với ba nhà này, nếu muốn vớt Đỗ Nam ra ngoài thì khả năng quá mong manh. Hơn nữa, có Phó Hoành Dật ngầm thúc đẩy, vụ án của Đỗ Nam tiến triển rất nhanh. Nhưng, trước một ngày mở phiên tòa lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Nhà họ Đỗ trình lên tòa án giấy giám định trạng thái thần kinh, chứng minh Đỗ Nam thật sự luôn có bệnh tâm thần, những hành vi trong hôn lễ ngày đó cũng là do thần kinh khác thường mà ra, hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Mà trong cùng ngày thẩm tra xử lý, Annie cũng ra tòa làm chứng, chứng minh rằng quả thật biểu hiện của Đỗ Nam trong ngày đó không được bình thường. Thẩm Thanh Lan ngồi bên dưới nghe, thấy cảnh này thì ánh mắt rét lạnh. Ra khỏi tòa án, dọc đường về cô đều im lặng, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo. Kim Ân Hi lái xe, thấy cô như thế thì không kiềm chế được mà hỏi: “An, có muốn tớ đi xử Đỗ Nam không.” Nếu pháp luật không cách nào trừng trị hắn ta, vậy thì cô cũng không ngại giúp một tay. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không cần. Chẳng phải anh ta nói mình bị bệnh tâm thần sao, được, người bị bệnh tâm thần thì phải đến chỗ của người bệnh tâm thần.” Bất luận Đỗ Nam bệnh thật hay giả bệnh thì đối với Thẩm Thanh Lan mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. Kim Ân Hi lập tức hiểu ý cô, gương mặt búp bê nở nụ cười gian, “Tớ biết rồi, cứ giao chuyện này cho tớ, tới đảm bảo sẽ tìm cho anh ta một chỗ vừa thoải mái lại thú vị.” Nhà họ Đỗ còn tưởng nhà họ Thẩm sẽ nghĩ hết cách để chứng minh đầu óc Đỗ Nam bình thường, nhưng không ngờ ấy vậy mà nhà họ Thẩm lại cùng quan điểm với bọn họ, đồng ý không truy cứu trách nhiệm pháp lý với Đỗ Nam mà chỉ đưa ra yêu cầu: Để an toàn cho tính mạng người khác, trước khi bệnh của Đỗ Nam chưa có chuyển biến tốt thì nên đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần. Yêu cầu này hợp tình hợp lý đến nỗi chính nhà họ Đỗ cũng không thể ý kiến gì. Nhưng bà Đỗ lại không để tâm đến phán quyết này, cái này hoàn toàn không chênh lệch gì với dự tính của bà ta. Bệnh viện tâm thần thôi mà, đi vào rồi đi ra là được, con trai bà ta vốn dĩ không có bệnh, chỉ cần ở trong đó tầm vài ngày, sau đó yêu cầu đón về nhà tĩnh dưỡng, chẳng phải xong việc rồi sao. Bà Đỗ chỉ suy nghĩ đơn giản, nhưng mọi chuyện há lại có thể theo ý bà ta? Trên thực tế, cùng ngày hôm đó, Đỗ Nam được đưa đến một bệnh viện tâm thần. Cách đối đãi bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần khó tránh khỏi hơi thô bạo. Đỗ Nam thấy bác sĩ và y tá định tiêm thuốc cho anh ta, đương nhiên phải phản kháng. Anh ta không bị bệnh, ai biết được tiêm thuốc này vào có lợn lành trở thành lợn què không. Bác sĩ và y tá đã quen thuộc với tình huống này, nên cũng không gặp khó khăn trong việc khống chế hắn ta. Đến khi bà Đỗ tới đón con trai về nhà thì được bác sĩ báo lại là tình trạng của hắn ta rất nghiêm trọng, có hành vi rất mang tính công kích nên không thể xuất viện. Mà bệnh viện cũng từ chối yêu cầu muốn gặp Đỗ Nam của bà ta, lý do vẫn là hắn ta sẽ làm bị thương người tới gần mình. “Cậu không nhìn thấy đâu, An, lúc ấy mặt mày bà già kia tái mét, định khóc om sòm trong bệnh viện nhưng lại kiêng dè hình tượng phu nhân của mình, ôi ngẫm lại thật khôi hài.” Kim Ân Hi hớn hở kể lại cảnh tượng lúc đó cho Thẩm Thanh Lan nghe. Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng, đã gây ra chuyện sai trái thì phải trả một cái giá thật lớn. Nếu ban đầu nhà họ Đỗ không đưa ra bằng chứng chứng minh Đỗ Nam có vấn đề về thần kinh mà để hắn ta ngồi tù mấy năm thì không nói. Nhưng bọn họ lại muốn trốn tránh, vậy chắc cũng không ngại nán lại bệnh viện tâm thần cả đời đâu nhỉ. “Haiz, đột nhiên tớ cảm thấy mình quá nhân từ, tìm cho anh ta một bệnh viện tốt như vậy, có ăn có mặc mỗi ngày, còn có thể tự do đi ngủ, cuộc sống thoải mái ghế.” Kim Ân Hi nói như tiếc nuối, nhưng trong mắt lại đầy hả hê. Đừng thấy cô tìm cho Đỗ Nam một bệnh viện tốt mà lầm, bệnh nhân trong bệnh viện đó đều bị tâm thần cấp độ nặng, đến người bình thường mà ở trong đó lâu thì tâm lý cũng sẽ có vấn đề, huống hồ Đỗ Nam còn phải chích thuốc mỗi ngày giống một bệnh nhân như thế. Chỉ là Kim Ân Hi chẳng hề đồng cảm với Đỗ Nam, tự hắn ta gieo gió gặt bão thôi. Thẩm Thanh Lan cầm máy tính bảng xem đoạn video mà Kim Ân Hi đã quay lại trong bệnh viện. Người đã bị trói gì mà vẫn còn giãy giụa dữ dội trên màn hình, không ai khác chính là Đỗ Nam. Lúc Phó Hoành Dật tới, Thẩm Thanh Lan vô thức giấu máy tính bảng ra sau lưng, cô không muốn anh thấy được mặt tối của mình. Thật ra anh đã sớm biết chuyện bọn họ làm sau lưng anh, thậm chí trong đó còn có một phần công lao của anh. Dù sao thì nếu nói về sức ảnh hưởng ở thủ đô thì cô không thể nào so được với anh. Anh làm như không nhìn thấy động tác nhỏ của cô, vừa cười vừa nói, “Ông nội biết bạn em tới nên muốn mời bạn em ở lại dùng cơm trưa.” Kim Ân Hi nghe vậy thì hơi luống cuống, thật ra theo lý thì cô không nên tới đây, đáng lẽ cô hẹn Thẩm Thanh Lan ở ngoài, nhưng Phó Hoành Dệt mời cô tới nhà và đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào Đại Viện. Thật ra Thẩm Thanh Lan chỉ cần nghĩ sơ cũng biết Phó Hoành Dật có dụng ý. Nói không cảm động là giả. Từ trước tới giờ, người đàn ông này không chỉ nói miệng là bảo vệ cô, mà còn thể hiện qua từng ly từng tí trong sinh hoạt. “Ngài Phó, hay là tôi đi trước vậy, ăn cơm thì thôi đi.” Kim Ân Hi từ chối, Phó lão gia là lính lão luyện trên chiến trường, mặc dù bọn họ cũng từng tắm máu tươi, nhưng bọn họ là kẻ từng sống trong bóng tối, hoàn toàn không thể so sánh với anh hùng như Phó lão gia, thậm chí có thể nói bọn họ là hai phe đối lập. Nếu ngộ nhỡ bị ông cụ phát giác ra điểm gì đó không ổn, vậy đó sẽ là điều vô cùng bất lợi cho Thẩm Thanh Lan. “Không sao. Hơn nữa ông nội đã lên tiếng, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, xin cô đừng chối từ.” Thái độ của Phó Hoành Dật đối với Kim Ân Hi rất ôn hòa, anh nhận ra tấm lòng của cô gái này đối với Thẩm Thanh Lan, trong lòng rất cảm kích. Anh đã nói đến nước này, đương nhiên Kim Ân Hi không từ chối nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]