Nước Y, tại một pháo đài nào đó.
Hứa Nặc nằm dưới đất thở phì phò, sắc mặt trắng đến nỗi không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa.
Mấy ngày qua, ả ta sống không bằng chết, tay và chân càng lúc càng đau đớn dữ dội, cứ như có người cầm gậy quật liên tục vào người, hơn nữa càng lúc lại càng đánh mạnh hơn, ả ta chỉ thiếu điều mất mạng, đau đớn khôn cùng.
Giống như vừa rồi, ả ta vừa mới bớt đau, bên tại Tần Nghiên lúc nào cũng quanh quẩn tiếng kêu la thảm thiết của Hứa Nặc.
Ban đầu bà ta còn bình tĩnh, nhưng càng về sau càng bực bội.
Nhưng dù có nói những lời cay nghiệt thì cũng không thể ngăn ả ta kêu gào được.
Tần Nghiên cảm thấy hơi hối hận vì đã yêu cầu quản gia đến nổi xương cho Hứa Nặc.
Đây không phải bà ta đang giúp Hứa Nặc, mà là đang tự hại mình.
Hứa Nặc thử nhúc nhích tay chân, quả nhiên sau mỗi cơn đau thì ả ta sẽ thấy khá hơn một chút.
Mắt ả dần sáng lên, có lẽ quản gia không lừa mình, tay chân ả chắc sẽ có thể bình phục.
Thấy sát vách yên tĩnh, Tần Nghiên mở to mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Nếu không có song sắt, bà ta thật sự muốn bóp chết Hứa Nặc, chưa từng thấy ai vô dụng như thế.
Ngay cả chút đau đớn ấy mà cũng không chịu đựng được.
Trong lúc Tần Nghiên định nói thì một loạt tiếng bước chân chợt vọng đến.
Bóng dáng Allen nhanh chóng xuất hiện trong hầm ngục.
Tần Nghiên nhìn hắn, “Allen, mày định giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596820/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.