*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu bật cười, “Không có gì, con vừa đá em.”
Gần đây, đứa bé trong bụng ngày càng hoạt bát, dù không cố gắng cảm nhận thì Phó Hoành Dật cũng có thể thấy đứa bé huơ tay huơ chân ở trong bụng mẹ.
“Nhất định con gái mình là một cô bé nghịch ngợm.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ con trai nghịch ngợm một chút cũng không sao.
Thấy trong mắt Phó Hoành Dật có vẻ rầu rĩ, Thẩm Thanh Lan bật cười.
Người này luôn lo lắng con gái quá mạnh mẽ sẽ không được yêu thích.
“Hoành Dật, pha màu giúp em.”
Thẩm Thanh Lan tập trung sự chú ý vào việc vẽ tranh.
Phó Hoành Dật cũng không băn khoăn con gái có nghịch ngợm hay không nữa, mà bắt đầu tập trung pha màu cho Thẩm Thanh Lan.
Sở Vân Dung bước vào thấy cảnh tượng ấm áp này, thì nhìn dì Triệu nở nụ cười.
Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung tới thì buông bút xuống.
“Con cứ vẽ đi, không cần để ý tới mẹ.”
Thẩm Thanh Lan đã sắp vẽ xong bức tranh này, nên không để ý tới Sở Vân Dung nữa mà tập trung về cho xong.
Sở Vân Dung hiếm khi thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của con gái, trong mắt bà hiện lên sự biết ơn, biết ơn trời xanh đã để bà kịp thời tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596810/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.