Thẩm Quân Dục cúi người cầm mấy túi đổ lên, sau khi vào nhà, Thẩm lão gia nhìn mấy túi đồ trong tay anh rồi nói, “Lan Lan, cháu mua nhiều đồ vậy làm gì, trong nhà còn mà.”
“Ông nội, không phải cháu mua, là Thẩm Quần Trạch đem tới.
Cậu ta đứng ở cửa không dám vào, thấy bọn cháu về thì bỏ đồ đó rồi chạy”
Thẩm Thanh Lan giải thích.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm lão gia liền nhạt bớt, “Vậy cứ để đó đi”
Dì Tống liền tới cầm đồ đem đi cất.
Sở Vân Dung kéo Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, ân cần hỏi thăm, “Thanh Lan, có lạnh không? Mẹ rót nước ấm cho con ủ tay nhé?”
“Không lạnh ạ, mẹ, mẹ có việc thì cứ làm, không cần trông con đầu, con về nhà mình mà, đâu phải tới làm khách”
Thẩm Thanh Lan nói, đôi khi cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Sở Vân Dung.
Sở Vân Dung lúng túng, “Vậy được, con ngồi xem ti vi đi, nếu cần gì thì nói với mẹ”
Thẩm Thanh Lan gật đầu nhìn Sở Vân Dung, chờ bà đi rồi cô mới nhìn Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nhún vai, chuyện này thì anh cũng chịu thua, ngay cả bác sĩ Chu cũng không có cách nào.
Thẩm Thanh Lan ngồi trò chuyện với Thẩm lão gia trong phòng khách, không lâu sau thì Phó Hoành Dật và Phó lão gia cũng cùng về.
“Mới sáng sớm hai người đã đi đâu vậy?”
Thẩm lão gia hỏi.
Phó Hoành Dật cười, “Tối qua ống nội mơ thấy ba mẹ cháu, nên hôm nay muốn đến thăm hai người họ một chút.”
Thẩm lão gia nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596784/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.