Lúc Triệu Giai Khanh tới chỗ hẹn, Tần Nghiên đã ngồi ở đó rồi.
Bà ta mặc sườn xám, nhìn bề ngoài, bà ta là một người phụ nữ không đến năm mươi tuổi.
Còn Triệu Giai Khanh, bởi vì chuyện của Nhan Tịch nên bà mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Rõ ràng là kém Tần Nghiên vài tuổi, nhưng bề ngoài lại trông hơn tuổi bà ta rõ rệt.
Bà ngồi xuống đối diện Tần Nghiên, “Tôi đã tới rồi, cô muốn nói gì với tôi?”
Triệu Giai Khanh đi thẳng vào vấn đề.
Tần Nghiên cười cười, “Tôi gọi cho cô một ly cà phê, chúng ta từ từ nói.”
“Tần Nghiên, có gì thì nói thẳng ra đi, chúng ta chưa thân đến mức có thể ngồi uống cà phê với nhau.”
Tần Nghiên uống một ngụm cây cà phê, thong thả nói: “Vội gì chứ, những chuyện nên nói tôi sẽ nói.
Chúng ta quen biết nhau cũng hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tôi thấy cô là trong hôn lễ của cô và An Bang.
Khi đó, cô là thiên kim nhà họ Triệu, An Bang là cháu trai trưởng nhà họ An, ai cũng nói hai người là trời đất tạo nên một đôi.
Còn tôi, tôi chỉ có thể đứng trong góc nhìn hai người nhận lời chúc phúc của mọi người.
Cô biết tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào không?”
Triệu Giai Khanh nhìn Tần Nghiên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tần Nghiên cười, tiếp tục nói: “Tôi biết cô hận tôi, giống như tôi hận cô vậy.
Trước đây, cô hận tôi lấy mất trái tim của An Bang, còn tôi hận cổ đoạt thân thể của An Bang và danh phận thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596778/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.