Lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Thanh Lan lập tức đi tới. Eden ra hiệu cho cô yên tâm, nói, “Mạng thì giữ được rồi, chắc ngày mai sẽ tỉnh”
Nghe vậy, Thẩm Khiêm và Thẩm Quân Dục cũng an tâm.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật được người ta đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, viền mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng đã có thể cong lên.
Để tiện chăm sóc, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan được sắp xếp ở cùng phòng bệnh.
Trên người Thẩm Thanh Lan ngoại trừ vài vết thương nhỏ thì chỉ là mất sức, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng vết thương của Phó Hoành Dật lại nặng hơn.
“Vết thương trên người anh ấy cũng không chí mạng, chỗ bị thương không nguy hiểm, tình trạng như vậy là do mất máu quá nhiều. “Nhưng mà..” Eden ngừng một chút. Anh giải thích với ba người, cũng không hiểu Phó Hoành Dệt may mắn thế nào, ngay cả vết thương nghiêm trọng nhất trên người anh cũng không đến nỗi chí mạng.
“Chân của anh ấy thì khá phiền, bị thương rất nặng, hơn nữa vì chữa trị không kịp nên để lại di chứng không thể chữa được, tôi chỉ bảo đảm chữa được chân cho anh ấy, nhưng không thể hồi phục như trước.”
Những lời này có ý gì, không ai hiểu rõ hơn Thẩm Khiêm. Hai mắt ông tối sầm lại, “Không còn cách nào sao?”
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ làm được đến vậy.”
Thẩm Thanh Lan vẫn im lặng. Với cố, chỉ cần Phó Hoành Dật còn sống, cho dù cả đời anh không đứng dậy được nữa thì cũng vậy, cô vẫn sẽ ở bên anh.
“Eden, vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596751/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.