Phó lão gia ngồi trên ghế không nói lời nào, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Từ khi Hoành Dật bắt đầu vào quân đội, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi.
Tôi vẫn cho rằng mình có thể bình thản mà đối mặt, nhưng năm ngoái khi Hoành Dật bị thương, cửu tử nhất sinh thì tôi biết thật ra tôi luôn không cách nào đối mặt được.
Ông Thẩm à, tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, tôi không muốn lại mất thêm một đứa cháu trai nữa! Ông nói nếu lúc trước tôi cứng rắn hơn, buộc nó rời khỏi quân đội, có phải sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay không?”
Thẩm lão gia không biết phải an ủi ông bạn già của mình như thế nào, đó không chỉ là cháu trai duy nhất của bạn ông, mà còn là cháu rể duy nhất của ông.
Nếu Phó Hoành Dật có mệnh hệ gì, không ai biết được Thẩm Thanh Lan sẽ làm ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Lan nhốt mình trong phòng mãi cho đến giờ cơm tối vẫn không xuống.
Cuối cùng, hai vị lão gia không yên lòng, bèn đến phòng Thẩm Thanh Lan, gõ cửa: “Lan Lan à, là ông đây, cháu mở cửa chút đi”
Thẩm Thanh Lan không trả lời, Phó lão gia lại gõ gõ, “Thanh Lan à, ông biết bây giờ cháu cũng lo lắng cho Hoành Dật, lo lắng cho nó như ông, nhưng cháu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình để ông và ông nội cháu yên tâm, được chứ?”
Một lát sau, bên trong cánh cửa vọng ra tiếng bước chân.
Cửa mở, Thẩm Thanh Lan xuất hiện trước mặt hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596746/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.