Cửa phòng bệnh đóng chặt, Thẩm Thanh Lan nhìn qua cửa sổ, thấy trong lòng người nọ đang ôm một đứa bé, mỉm cười hiền hòa.
Còn người phụ nữ ngồi trên giường đang dịu dàng nhìn họ.
Ở bên cạnh bọn họ còn có một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi chơi xếp gỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng tìm được đáp án cho nghi vấn trong lòng.
Đáy mắt cổ dâng lên vẻ hứng thú, rồi xoay người rời khỏi đó.
“Sao lại đi lâu vậy, không phải con nói chỉ chào hỏi thôi sao?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Sẵn tiện trò chuyện vài câu, mẹ, chúng ta về thôi”
Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan cứ nghĩ đến hình ảnh trong bệnh viện.
Thảo nào Lư Tiến Tài lại thèm thuồng công ty của chú hai như vậy.
Từ đầu cô đã thấy nghi ngờ, ông ta không có con cái, cướp công ty để làm gì? Bây giờ xem ra tất cả đã có lời giải đáp.
Người ta không chỉ có con mà còn có tới hai đứa, muốn cướp công ty của em rể lấy hết tài sản cho con mình cũng là dễ hiểu thôi.
Huống chi Thẩm Quân Trạch lại là thứ bùn loãng không thể trát tường.
Có điều, Lư Tiến Tài này giấu giếm cũng giỏi thật, đứa trẻ kia chắc cũng đã sáu bảy tuổi rồi, nhiều năm như vậy mà không bị ai phát hiện ra.
Không biết Thẩm Quân Trạch có biết tới sự tồn tại của đứa bé đó hay không? “Thanh Lan, con đang nghĩ gì vậy, từ khi ra khỏi bệnh viện vẫn không nói gì?”
Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596737/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.