Nam Thành, nhà họ Nhan.
Nhan An Bang vừa về tới cửa nhà, liền thấy Nhan Thịnh Vũ, hai mắt ông ta sáng lên, “Thịnh Vũ, sao con không vào nhà?”
Nhan Thịnh Vũ lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi đến đưa ông thứ này rồi đi ngay.”
Dứt lời, anh đưa đồ trong tay cho ông ta.
“Về nhà còn mang đồ cái gì? Ba có thiếu gì đâu.”
Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Nhan An Bang vẫn rất vui vẻ.
Từ sau lần cãi nhau với Nhan Thịnh Vũ về chuyện kết hôn với Tần Nghiên, anh chưa từng chủ động liên lạc với ông ta, dù ông ta có gọi điện thoại, anh cũng không nghe máy.
“Cái này không phải của tôi, là của Tiểu Tịch nhờ tôi mang cho ông.”
Nhan Thịnh Vũ lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi.
“Thịnh Vũ, con không thể tha thứ cho ba sao?”
Nhan Thịnh Vũ đưa lưng về phía Nhan An Bang, “Kết hôn với ai là quyền tự do của ông, tôi không xen vào.
Tương tự như thế, quan tâm tới ông hay không là quyền tự do của tôi, ông đừng xen vào.
Tôi chỉ mong ông đừng nói chuyện này với Tiểu Tịch, khó lắm con bé mới khỏe lại, tôi không mong nó nhớ lại những chuyện đã qua.”
Nhan An Bang nhìn theo Nhan Thịnh Vũ đến khi không thấy bóng dáng nữa, mới đi vào nhà.
“Có chuyện gì vậy?”
Tần Nghiên quan tâm hỏi.
Nhan An Bang lắc đầu, không muốn nói.
Tần Nghiên cũng không hỏi nhiều, “Lại đây ăn cơm trước đi.”
Hai người ngồi ăn cơm, Tần Nghiên đột nhiên hỏi: “Hơn nửa tháng rồi anh chưa về nhà, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596734/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.