Vu Hiểu Huyên xấu hổ, “Cũng không phải là làm chuyện có lỗi với anh ấy.
Chỉ là mấy ngày trước đó, chẳng phải tớ mới nhận quay một quảng cáo mới sao.
Người hợp tác với tớ là nam thần Diệp Tường Vũ của tớ, là Diệp Tường Vũ đó.
Sau khi quay xong, tớ có hẹn anh ấy đi ăn một bữa cơm, ai ngờ lại bị đám chó săn chụp được”
Phương Đông lập tức hiểu ra, “Thì ra Hàn Dịch nhà cậu ghen”
Vu Hiểu Huyên lẩm bẩm: “Người đàn ông này thật là nhỏ nhen.
Tớ chỉ đi ăn với nam thần của tớ có một bữa cơm mà anh ấy lại giận dỗi không để ý tới tớ hai ngày.
Tối hôm qua còn dám không về nhà.
Hôm nay nếu anh ấy còn bơ tớ, không nói chuyện với tớ, thì tớ sẽ bỏ nhà đi.
Cho anh ấy tức giận một mình đi, tốt nhất là tức chết anh ấy luôn.”
Thẩm Thanh Lan bật cười, “Nếu lời này của cậu bị Hàn Dịch nghe thấy thì có thể anh ấy sẽ tức chết thật đấy.
Hiểu Huyền, thật ra không thể trách Hàn Dịch được.
Cậu nghĩ xem, nếu đổi lại là cậu thấy tin Hàn Dịch đi ăn cùng một nữ minh tinh, nói người đó là nữ thần của anh ấy, còn bị người ta chụp được rồi đưa tin ầm ĩ, như vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Anh ấy dám”
Vu Hiểu Huyên nghiến răng.
Nói xong cô bỗng hiểu được ý của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt cứng đời như đang suy nghĩ điều gì.
Thấy cô hiểu ra, đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện ý cười.
Thật ra Vu Hiểu Huyên hơi thiếu nhạy bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596729/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.