Mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm, “Xảy ra chuyện gì?”
“Phòng triển lãm tranh bị chảy rồi.”
Thẩm Thanh Lan biến sắc, “Có ai bị thương không?”
“Người thì không sao, nhưng tranh bị cháy hết rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe thấy không ai bị sao, trong lòng cũng yên tâm hơn, cô cúp điện thoại, nói với Phó lão gia một tiếng, rồi cùng Phó Hoành Dật đến phòng triển lãm.
Lúc bọn họ đến nơi, ở đó còn có một chiếc xe cứu hỏa, Daniel đứng ở chỗ mấy bức tranh bị cháy, sắc mặt tối thui, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đến liền đi tới trước mặt cô, “Sao cô lại đến đây?”
“Ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể không đến được, đang yên đang lành thì sao lại cháy chứ?” Lúc nãy Daniel gọi điện thoại cho cô, nói phòng triển lãm bốc cháy, tất cả tranh đều bị thiêu rụi.
“Cô thấy rồi đó, cảnh sát còn đang điều tra nguyên nhân vụ cháy.” Daniel nhỏ giọng nói, nhưng trong lòng anh lại cho rằng, thời tiết như vậy, làm sao có thể tự dưng bốc cháy được.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau, cũng có suy nghĩ như Daniel.
Lần này là triển lãm tranh cá nhân của Thẩm Thanh Lan, cho nên trong đó toàn bộ đều trưng bày tác phẩm của cô, vừa bốc cháy, tất cả tranh trong đó đều thành tro bụi.
“Thanh Lan, thật lòng xin lỗi, tranh của cô bị cháy hết rồi.” Daniel áy náy nói, những bức tranh này đều là tuyệt phẩm, bây giờ bị cháy, không tức mới là lạ.
Thẩm Thanh Lan thì lại không tức giận như Daniel, thậm chí nét mặt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596719/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.