“Nhưng Lan Lan, nhìn thấy em thế này, trong lòng anh thật sự rất vui mừng.” Thẩm Quân Dục thu lại nụ cười trên mặt, cảm khái nói, “Lan Lan, em biết không, khi còn bé, em cười rất dễ thương, ngoại trừ lúc em còn chưa biết nói chuyện, anh chưa từng thấy em khóc lần nào, nhưng mà...” “Từ khi em trở về, anh ít khi được nhìn thấy cảm xúc chân thực trên gương mặt em. Em tự bảo vệ bản thân mình quá tốt, bất cứ ai cũng không nhìn thấu cảm xúc của em. Nhưng Lan Lan à, nhìn thấy em như thế, anh chỉ cảm thấy đau lòng. Anh từng nghe ông bà nội nói, mỗi lần nhìn thấy em gặp chuyện đều bình tĩnh không hoảng hốt, rất hiểu chuyện, nhưng bà lại không cảm thấy vui vẻ mà chỉ thấy đau lòng. Bởi vì bà không thể tưởng tượng được một mình em ở bên ngoài đã phải chịu bao nhiêu cay đắng mới có một thái độ bình tĩnh đến như vậy.” Thẩm Thanh Lan nhớ tới bà nội đã qua đời một năm, cổ họng hơi cay, “Anh, em không phải chịu khổ gì cả, thật đó.” “Lan Lan, cả nhà không biết ở bên ngoài em đã trải qua những chuyện gì, cũng sẽ không hỏi. Không phải cả nhà không muốn biết, mà cả nhà sợ phải biết, sợ em chịu quá nhiều khổ cực mà không ai tưởng tượng nổi, dù có bù đắp cỡ nào cũng không đủ. Lan Lan, thật ra cả nhà ta đều là những người hèn nhát.” “Anh.” Giọng Thẩm Thanh Lan hơi nghẹn ngào, cô không phải là người đa sầu đa cảm như thế, nhưng khi nghe những lời này của Thẩm Quân Dục, cô vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, bởi vì người anh trai này từng vì cô mà từ bỏ một tương lai xán lạn của mình. “Anh, đừng tự trách, quá khứ của em không đến nỗi tệ như mọi người nghĩ đâu, em đã gặp được rất nhiều người thú vị.” Thẩm Thanh Lan an ủi Thẩm Quân Dục. Nghe thấy thế, Thẩm Quân Dục cảm thấy hơi buồn cười, lại hơi xót xa. Anh xoa đầu Thẩm Thanh Lan, “Anh và ông bà nội vẫn luôn hy vọng em được làm một cô gái bình thường, mỗi lần tức giận sẽ khóc, vui vẻ thì cười, thậm chí còn có thể tùy hứng vô lý, thích thì thích, không thích thì ghét, không cần che giấu cảm xúc thật của mình. Vì thế, mọi người luôn muốn đối xử với em tốt một chút, tốt nhất là có thể nuông chiều em tận trời. Nhưng mọi người đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn không làm được. Vậy mà Phó Hoành Dật lại làm được. Anh rất biết ơn cậu ấy vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, sưởi ấm quãng đời còn lại của em.” “Lan Lan, sau này hãy sống thật tốt cùng Phó Hoành Dật, anh tin cậu ấy nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, rồi tựa đầu vào vai Thẩm Quân Dục, “Anh, em biết rồi. Em và Phó Hoành Dật nhất định sẽ sống hạnh phúc, cho nên anh không cần lo lắng cho em, không cần gánh vác xiềng xích nặng nề trong lòng như vậy. Anh, em chỉ là em gái của anh, chứ không phải là gánh nặng của anh. Em không muốn anh phải áy náy cả đời, dù sao chuyện năm đó cũng không phải lỗi của anh.” Thẩm Quân Dục rùng mình, anh không ngờ cảm xúc được anh giấu kín trong lòng lại bị Thẩm Thanh Lan phát hiện. Sâu trong lòng Thẩm Quân Dục, anh vẫn cảm thấy vì chính anh nên Thẩm Thanh Lan mới bị bọn buôn người bắt cóc, bởi vì vào ngày đó, Sở Vân Dung đi ra ngoài là vì muốn mua cho anh một bộ đồ dùng học tập. Nếu không phải anh muốn thì bà đã không đi ra ngoài, như vậy thì Thanh Lan sẽ không đòi đi theo, và bọn buôn người sẽ không có cơ hội ra tay. Suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ trong lòng Thẩm Quân Dục, do đó anh luôn cảm thấy áy náy với Thẩm Thanh Lan. “Lan Lan.” Giọng Thẩm Quân Dục run rẩy. Thẩm Thanh Lan mỉm cười rồi từ tốn nói, “Lúc trước đi trị liệu tâm lý với mẹ, bác sĩ tâm lý đã từng nói với em, hôm đó mẹ đi ra ngoài là vì mua đồ cho anh, sau đó em liền đoán được. Anh, em chưa từng oán hận bất kỳ ai. Trái lại, em còn yêu mỗi người trong nhà, ông bà nội, cha mẹ, còn cả anh nữa. Mọi người đối với em thế nào, trong lòng em đều biết rõ.” Thẩm Quân Dục mỉm cười, viền mắt đỏ hoe, “Ừm, Lan Lan nhà ta vẫn luôn là một người lương thiện, anh vẫn biết mà.” “Anh, em hơi buồn ngủ rồi, cho em mượn bờ vai của anh dựa vào một lát, em muốn ngủ.” Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại nói nhỏ. Thẩm Quân Dục gật đầu dịu dàng, “Ừm, ngủ đi, muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ.” Ôn Hề Dao ra ngoài tìm Thẩm Quân Dục, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô nở nụ cười dịu dàng, cũng không qua đó quấy rầy mà trở vào nhà. “Hề Dao, Quân Dục và Thanh Lan đâu?” Sở Vân Dung thấy Ôn Hề Dao trở lại một mình, bèn hỏi. “Bọn họ ở bên ngoài nói chuyện phiếm ạ.” Sở Vân Dung lẩm bẩm, “Hai cái đứa này, bên ngoài nóng lắm, mặt trời lại còn gắt như thế, nhỡ bị cảm nắng thì sao.” Nhưng bà cũng không đi ra ngoài gọi họ vào. Giấc ngủ này của Thẩm Thanh Lan rất sâu. Có tia nắng nhỏ xuyên qua giàn nho, chiếu vào mặt cô, Thẩm Quân Dục đưa tay che nắng cho cô. Hơi thở của Thẩm Thanh Lan rất nhẹ, Thẩm Quân Dục nghiêng đầu nhìn cô. Đã mấy chục năm hai anh em không thân thiết như thế này rồi. Anh nhớ hồi còn bé, Thanh Lan rất thích dựa vào người anh ngủ giống như thế này, bởi vì cô nói trên người anh trai có mùi nắng. Thẩm Thanh Lan ngủ cũng không lâu, khoảng hai mươi phút là cô đã tỉnh lại. Mở mắt ra, cô liền thấy tay Thẩm Quân Dục vẫn đang che tia nắng yếu ớt kia cho mình. “Anh, anh đối xử với mấy cô gái khác cũng tốt như vậy sao? Chị Hề Dao sẽ ghen đấy.” Thẩm Thanh Lan trêu anh. Thẩm Quân Dục thu tay lại, lườm cô một cái, “Em cho rằng ai cũng có được đãi ngộ tốt như vậy?” Thẩm Thanh Lan cười khẽ, nhìn dây leo trên giàn nho, “Hình như nho năm nay quả lớn hơn mấy năm trước.” “Ừm, còn có vài chùm ăn được rồi.” Thẩm Quân Dục nói rồi đứng dậy vươn tay hái một chùm nho trên giàn xuống. Nho do Thẩm lão phu nhân trồng là giống nho xanh, chẳng biết đã lấy giống này từ đâu mà nhìn rất đẹp mắt, lại còn rất ngọt nữa. Thẩm Thanh Lan ngắt một quả nho, cũng không rửa mà bỏ luôn vào miệng ăn, nước nho ngọt lịm lan đầy khoang miệng. “Chưa rửa mà đã ăn, lỡ bị tiêu chảy thì ông nội lại mắng anh đấy.” Thẩm Quân Dục nói. Thẩm Thanh Lan lấy nho từ tay Thẩm Quân Dục, tiếp tục ăn, “Nho này không phun thuốc, nên sẽ không sao đâu. Anh, anh nhiều lời thế này, chị Hề Dao không chê anh sao?” Thẩm Quân Dục thấy Thẩm Thanh Lan như vậy thì cũng hết nói nổi, nhưng anh cũng không thấy tức giận, mà còn thấy rất vui vẻ. Đi vào nhà, mọi người đã bàn bạc xong rồi, Sở Vân Dung gọi Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, con lại đây xem mấy tấm ảnh mọi người đã chọn ra đi.” Thẩm Thanh Lan cầm ảnh lên xem, “Mấy tấm ảnh này đẹp đấy ạ.” Sở Vân Dung cười toe, “Mọi người xem, con đã nói Thanh Lan sẽ thích mà.” Chọn xong ảnh chụp, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho quản lý studio. Mấy ngày sau, ảnh đã được gửi tới. Vì diện tích nhà khá lớn nên đặt ba khung ảnh lớn cỡ 40 inch. Thẩm Thanh Lan nhìn khung ảnh to đùng treo đầu giường, có chút không nói nên lời. Cuối cùng, cô vẫn cầm điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Phó Hoành Dật. Buổi tối, Phó Hoành Dật trở về, thấy bức ảnh đó thì nở nụ cười. Anh gọi cho Thẩm Thanh Lan, cô vẫn chưa ngủ, đang nằm tựa đầu lên giường xem một tập tranh vẽ. “Đã rửa hết ảnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của Phó Hoành Dật truyền tới từ đầu dây bên kia. “Vâng, bao giờ anh về thì xem kỹ hơn, em thấy chụp rất đẹp.” Ít nhất thì… cô rất hài lòng. “Vợ của anh đẹp như vậy, đương nhiên là ảnh phải đẹp rồi.” Phó Hoành Dật nói. Thẩm Thanh Lan đã có sức miễn dịch với lời ngon tiếng ngọt của anh, rất tự nhiên nói sang chuyện khác, “À, lễ phục đã được đưa tới rồi.” “Ừ, em thử chưa?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Chưa, em muốn đợi anh về rồi thử.” Lễ phục được may theo số đo của Thẩm Thanh Lan nên rất vừa, không thử cũng chẳng sao. “Em rất thích lễ phục chú rể của anh.” Lúc lễ phục được đưa tới, Thẩm Thanh Lan thật sự bị lóa mắt. *** Bởi vì sắp đến ngày cưới nên nhà họ Thẩm và nhà họ Phó cũng bắt đầu bận rộn. Ngay cả người vốn rảnh rỗi như Thẩm Thanh Lan cũng bị Sở Vân Dung kéo đi thử đồ, tất cả đều là lễ phục bà chuẩn bị cho cô, ít nhất phải đến năm, sáu bộ. “Mẹ chọn là được rồi, con không có ý kiến.” Sau khi phải thay thêm một bộ đồ nữa, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói. Sở Vân Dung vẫn đang chọn lễ phục, nghe Thẩm Thanh Lan nói thì nhìn sang, “Sao thế được? Đây là hôn lễ của con, phải chọn theo ý thích của con.” Thẩm Thanh Lan rất muốn nói cô không tổ chức hôn lễ nữa, chỉ là một đám cưới mà thôi, sao lại phiền phức đến vậy. “Mẹ, con thấy cứ chọn mấy bộ này đi. Con mệt quá, con muốn ngủ.” Nghe Thẩm Thanh Lan than mệt, Sở Vân Dung không chọn đồ nữa mà đi tới ngồi xuống cạnh cô, “Thanh Lan, con mệt lắm sao? Gần đây mẹ thấy sắc mặt con không tốt lắm, buổi tối ngủ không ngon sao?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, ngược lại là gần đây cô ngủ rất ngon, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nhưng không ăn uống được gì mấy. Nghe cô nói vậy Sở Vân Dung mới cười, “Là do con quá căng thẳng thôi. Lúc ba mẹ kết hôn, mẹ cũng giống y như vậy. Trước ngày kết hôn một tuần, mẹ cũng chẳng muốn ăn gì cả, buổi tối hay nằm mơ, lúc tỉnh lúc mê, mãi đến khi kết hôn rồi mới bình thường trở lại.” Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ chắc là do mình căng thẳng, mặc dù đã đăng ký kết hôn với Phó Hoành Dật rồi, nhưng tổ chức hôn lễ thì lại khác. “Con mệt thì đi ngủ đi, đến giờ cơm mẹ sẽ gọi con dậy.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, lên lầu ngủ. *** Hôn lễ của Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên là không thể thiếu Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng được. Phương Đồng dễ xin nghỉ, còn Vu Hiểu Huyên thì hơi phiền phức. Lịch trình của cô dày đặc, phải bàn trước với chị Linda, sắp xếp vài ngày trống lịch để tham dự hôn lễ của Thẩm Thanh Lan, cũng có nghĩa là mấy ngày trước đó phải làm hết những công việc của ngày nghỉ. Vì vậy, trong thời gian này, Vu Hiểu Huyên rất bận rộn, có hôm phải đến hai ba giờ sáng, hoặc bốn năm giờ mới về tới nhà. Hàn Dịch thấy mà đau lòng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, vì anh có thể nâng Vu Hiểu Huyên lên vị trí ngôi sao, nhưng lại không thể nâng cô lên vị trí diễn viên tầm cỡ quốc tế, tất cả phải do cô tự mình cố gắng. Lúc Vu Hiểu Huyên trở lại, Hàn Dịch đã ngủ. Cô sợ đánh thức anh nên ngủ ngoài ghế sô pha. Buổi sáng thức dậy, Hàn Dịch thấy dáng vẻ ngủ say sưa của cô, thì không nỡ gọi cô dậy, bèn lấy một cái chăn đắp cho cô, không ngờ lại làm cô thức. “Xin lỗi, làm em thức rồi. Em về phòng ngủ thêm một chút đi.” Vu Hiểu Huyên mở đôi mắt mơ màng ra nhìn anh, “Không ngủ nữa. Mấy giờ rồi?” Hàn Dịch nhìn điện thoại, “Hơn bảy giờ.” “Thôi chết rồi! Em ngủ quên rồi!” Vu Hiểu Huyên bật dậy, chạy vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ rồi chạy vào phòng vệ sinh. Năm phút sau, Vu Hiểu Huyên vừa đi ra vừa đeo hoa tai. “Hiểu Huyên, ăn sáng đã rồi hẵng đi.” “Em muộn rồi, em không ăn đâu. Em đi trước, tối nay em sẽ tranh thủ về sớm.” Cô hôn lên môi Hàn Dịch một cái rồi chạy ra ngoài cửa nhanh như một cơn gió. Nhìn căn phòng trống rỗng, Hàn Dịch không còn tâm trạng ăn sáng nữa, bèn ném bữa sáng vào vào trong thùng rác rồi lái xe đến công ty. Cuộc sống của người có bạn gái như anh còn thảm hơn cả bọn FA. Đến giờ tan làm, Hàn Dịch gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên nhưng cô không bắt máy. Anh gọi liên tiếp bốn, năm cuộc nữa thì bên kia tắt máy luôn. Anh thở dài, gọi cho Giang Thần Hi, “Thần Hi, bảy giờ tối, Mị Sắc.” Hàn Dịch và Giang Thần Hi không đến phòng dành riêng cho bọn họ, mà tìm ghế dài trong quầy để ngồi. Hàn Dịch uống một hơi bốn, năm ly rượu rồi mới nói: “Thần Hi, cậu có thấy tôi còn thảm hơn cả đám FA không? Mấy người FA không có bạn gái, còn tôi có bạn gái mà như không. Hôm nay là sinh nhật tôi mà người ta bận rộn làm việc, ngay cả một câu chúc sinh nhật vui vẻ cũng không có. Tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy còn tắt máy.” Giang Thần Hi không uống rượu vì ngày mai có tiết dạy, “Từ trước đến nay cậu đâu tổ chức sinh nhật.” Một người không bao giờ tổ chức sinh nhật mà còn ở đây già mồm cái gì chứ? Từ khi mẹ Hàn Dịch qua đời, anh không còn tổ chức sinh nhật nữa. Ban đầu bọn họ có tổ chức cho anh, ấy thế mà lại bị anh trở mặt, không để ý đến bọn họ mấy ngày liền, vì thế về sau bọn họ mới xem như không biết. Hàn Dịch trừng Giang Thần Hi, “Sao lại giống nhau được? Tôi không tổ chức sinh nhật, nhưng ít nhất cô ấy cũng phải chúc mừng sinh nhật tôi chứ! Lúc sáng còn chưa nói tới năm câu đã đi, đến nửa đêm mới về.” “Hàn Dịch, cậu đau lòng thì cứ nói thẳng với người ta là cậu đau lòng đi.” Giang Thần Hi nói toạc ra. “Tôi đau lòng cái mông ấy! Ngay cả sinh nhật bạn trai mình mà cũng không nhớ, thì tôi còn đau lòng cho người ta làm gì?” “Đau lòng hay không thì tự bản thân cậu biết. Ngày mai tôi có tiết dạy sớm, tôi đi trước.” Giang Thần Hi đứng lên muốn đi. “Này, cậu có phải anh em của tôi không vậy? Hôm nay là sinh nhật tôi mà cậu lại muốn bỏ về ngủ?” Hàn Dịch kéo Giang Thần Hi lại, nhưng lại bị anh ta đẩy ra. “Tôi không giống cậu, tôi còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.” “Giang Thần Hi, cậu nói mà không thấy ngượng mồm sao? Con người của cậu người khác không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết?” “Tôi là nhà giáo nhân dân, không thể đến quán bar vào nửa đêm nửa hôm thế này được.” Dứt lời, Giang Thần Hi thật sự đi luôn. Hàn Dịch hừ lạnh, tiếp tục uống rượu. Hôm nay Vu Hiểu Huyên về nhà trước bảy giờ, không thấy Hàn Dịch thì đoán là anh đang bận, nên không gọi điện thoại cho anh. Cô bỏ bánh kem vào tủ lạnh rồi đi vào nhà bếp. Hôm nay là sinh nhật Hàn Dịch, cô muốn tự tay nấu cơm cho anh, vì lý do này mà mấy ngày nay, ngày nào cô cũng dành ra một tiếng học vài món ăn cơ bản với một đầu bếp. Mặc dù cô vẫn chưa nấu được ngon như đầu bếp ngoài nhà hàng, nhưng cũng coi như không tệ lắm. Đây là một trong những lý do mấy ngày nay cô về muộn. Cứ nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của Hàn Dịch khi trở về, trong mắt Vu Hiểu Huyên lại đong đầy ý cười. Vu Hiểu Huyên bê món ăn cuối cùng lên bàn, lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra, rồi gọi cho Hàn Dịch, nhưng lại thấy điện thoại mình hết pin, nên bèn gọi cho anh bằng điện thoại bàn, nhưng đầu dây bên kia báo không liên lạc được. Vu Hiểu Huyên nhíu mày, đặt điện thoại xuống, ngồi trước bàn ăn đợi Hàn Dịch về. Cô đoán một lát nữa anh sẽ về, nhưng không ngờ cô lại phải chờ ròng rã cả một đêm. Sáng sớm hôm sau, Hàn Dịch mở cửa, lắc lắc đầu, vẻ mặt bơ phờ. Đáng ra tối qua anh không nên uống nhiều rượu như vậy, bây giờ đau đầu quá. Bước vào nhà, thấy có gì đó là lạ, anh bèn nhìn một vòng quanh nhà, liền thấy Vu Hiểu Huyên đang ngủ gục trên bàn ăn trong phòng bếp. Hàn Dịch bước khẽ lại chỗ cô. Lúc thấy mấy món ăn và cái bánh kem trên bàn, lòng Hàn Dịch run lên. Bánh kem còn chưa đốt nến, bên cạnh đặt một chiếc bật lửa, chắc là đợi anh về mới châm nến. Hàn Dịch lấy điện thoại ra xem, thấy điện thoại đã tắt máy từ lúc nào rồi. Anh buồn bực không thôi, chỉ hận không thể cho mình một cái tát. “Hiểu Huyên.” Hàn Dịch dịu dàng gọi. Nghe thấy có người gọi mình, Vu Hiểu Huyên mở mắt. Thấy là Hàn Dịch, cô liền vui vẻ nói: “Hàn Dịch, anh về rồi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Vừa nói xong, cô lại phát hiện trời đã sáng, cũng có nghĩa là đã qua sinh nhật của Hàn Dịch rồi. “Trời sáng rồi.” Vu Hiểu Huyên nhỏ giọng nói. “Cảm ơn em yêu! Đây là món quà sinh nhật anh thích nhất!” Hàn Dịch ngồi xuống bàn, cầm đũa lên ăn. Vu Hiểu Huyên đè tay anh lại, “Đừng ăn, nguội rồi, không ngon đâu.” Hàn Dịch cười cười, “Không sao, đây là do em nấu, chắc chắn sẽ rất ngon. Không ngờ em còn biết nấu ăn đấy.” “Nếu anh muốn thì sau này em sẽ nấu cho anh ăn.” “Không cần đâu, như bây giờ cũng ổn. Hiểu Huyên, xin lỗi em, hôm qua anh tham gia một bữa tiệc xã giao, uống nhiều quá nên ngủ ở khách sạn, không biết điện thoại hết pin, tự tắt máy.” “Không sao, công việc quan trọng hơn mà, năm sau chúng ta lại tiếp tục tổ chức sinh nhật. Nhưng năm sau mà anh còn như vậy nữa thì em sẽ giận đấy.” Hàn Dịch cúi đầu hôn lên môi cô, “Được! Nhất định năm sau anh sẽ cùng em đón sinh nhật!” Vu Hiểu Huyên đẩy Hàn Dịch ra, “Em đi hâm đồ ăn đã.” “Không cần đâu, bây giờ là mùa hè, ăn nguội cũng không sao.” Hàn Dịch kéo cô ngồi xuống. Vu Hiểu Huyên cũng đành ngồi theo, đang định nói chuyện với Hàn Dịch thì chuông cửa vang lên. Cô định ra ngoài mở cửa, nhưng anh đã kéo cô lại, “Để anh mở cửa.” Hàn Dịch ra ngoài mở cửa, thấy một người phụ nữ lạ đứng ở bên ngoài thì cau mày, “Cô là ai?” Người kia nhìn Hàn Dịch bằng ánh mắt ai oán, “Hàn tổng, anh quên người ta nhanh vậy sao?” Hàn Dịch không biết người này, đang định đóng cửa lại thì cô ta đã chen chân vào, đặt tay lên ngực anh, “Hàn tổng, đêm qua còn vui vẻ cả đêm với người ta, bây giờ mặc quần vào rồi lại không nhận người ta nữa sao? Anh bạc tình như vậy, người ta sẽ đau lòng đấy.” Giọng điệu õng ẹo đó đâu có chút đau lòng nào, chỉ toàn là ve vãn tán tỉnh. Nghe tiếng động ngoài cửa, Vu Hiểu Huyên đi ra xem, đúng lúc nghe những lời người phụ nữ đó nói. Sắc mặt cô tái nhợt, nhìn Hàn Dịch với vẻ không thể tin nổi. Sắc mặt Hàn Dịch chợt biến, kéo bàn tay đang đặt trên ngực mình ra, “Cô đừng có nói bậy, tối qua tôi ngủ một mình.” Người phụ nữ kia thấy Vu Hiểu Huyên thì vẻ mặt lại càng ai oán, “Thảo nào mọi người đều nói Hàn tổng vô tình, thì ra là trong nhà có giấu một người đẹp thế này~ Cô gái, xin lỗi nhé, tôi không biết cô và Hàn tổng yêu nhau, nếu không thì tối qua tôi đã không ngủ với anh ấy rồi.” Nói xong, cô ta lấy một thứ từ trong túi ra đưa cho Vu Hiểu Huyên, “Đây là của Hàn tổng, tôi trả lại cho cô.” Vu Hiểu Huyên nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của nam trên tay cô ta, đó là món quà cô tặng cho Hàn Dịch, được đặt riêng, chỉ có duy nhất một cái, nên cô có thể chắc chắn rằng nó là của Hàn Dịch. Thấy Vu Hiểu Huyên không nhận lấy, người phụ nữ cũng không sốt ruột, nhét đồng hồ vào tay Hàn Dịch rồi làm động tác hôn gió, “Hàn tổng, mọi người đều là người lớn mà, em sẽ không nói chuyện tối qua ra đâu, anh yên tâm đi.” Nói rồi, cô ta quay người bỏ đi, nhưng lại bị Hàn Dịch kéo lại, sắc mặt anh tái nhợt, “Cô nói rõ ràng ra cho tôi!” Người phụ nữ lại nhìn Hàn Dịch với vẻ giận dỗi, “Hàn tổng, anh muốn em nói gì? Nói người ngủ với em tối qua không phải là anh sao?” “Người tối qua ngủ với cô vốn không phải là tôi.” “Hàn tổng, tuy chuyện tối qua là anh tình em nguyện, nhưng anh cũng không thể trở mặt được. Trong điện thoại của em còn có ảnh chụp của hai chúng ta đấy, anh muốn em lấy ra anh mới tin sao?” Người phụ nữ vừa nói, vừa như có như không liếc qua Vu Hiểu Huyên, “Nếu em biết nhà anh có giấu người đẹp thì hôm nay em đã không tới. Cô ấy đã biết rồi thì chúng ta cũng không cần giấu nữa.” Hàn Dịch sa sầm mặt: “Nói mau, cô được lợi từ ai mà đến đây vu oan giá họa cho tôi?” “Hàn tổng, những lời này làm đau lòng người ta quá, rõ ràng là tối qua anh ngỏ ý với em trước mà.” “Được rồi!” Vu Hiểu Huyên hét lên, chỉ ra cửa, “Cô cút cho tôi!” Người phụ nữ kia nhún nhún vai, nhìn về phía Hàn Dịch đang cầm tay cô ta, Hàn Dịch buông tay thì cô ta mới đi, lúc ra cửa còn cười rạng rỡ, “Có mấy lời quên nói, Hàn tổng, kỹ thuật của anh rất tuyệt! Còn nữa, dấu răng trên vai anh… rất ngộ nghĩnh.” Dứt lời, người phụ nữ kia liền đi thẳng ra ngoài. Hàn Dịch quay đầu nhìn về phía Vu Hiểu Huyên, sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể cô hơi run lên. Anh đến gần một bước, cô liền lùi ra sau một bước. “Hiểu Huyên.” Thấy Vu Hiểu Huyên khóc, Hàn Dịch đau lòng gọi tên cô. “Hàn Dịch, anh đừng qua đây.” “Hiểu Huyên, tối qua anh thật sự ngủ một mình ở khách sạn, có quản lý khách sạn làm chứng cho anh. Anh và người phụ nữ đó không hề có bất cứ quan hệ gì, anh còn chẳng biết cô ta là ai.” Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch, “Anh không biết cô ta, anh không có quan hệ gì với cô ta, vậy sao cô ta biết trên vai anh có một dấu răng?” Hàn Dịch nghẹn lời. Một tối nào đó tuần trước, anh hơi quá đà nên bị Vu Hiểu Huyên cắn. Lúc đó cô cắn hơi mạnh, còn chảy cả máu, đến giờ vết thương vẫn chưa lành. Bỗng, Vu Hiểu Huyên bước nhanh tới kéo cổ áo của Hàn Dịch ra, rồi vừa cười nước mắt vừa rơi, “Ha ha ha ha ha, ha ha ha.” Hàn Dịch luống cuống, muốn ôm chặt Vu Hiểu Huyên, nhưng lại bị cô né ra, “Hàn Dịch, anh đừng chạm vào tôi.” “Hiểu Huyên, em hãy tin anh, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em cả. Anh thừa nhận trước khi quen biết em anh có không ít phụ nữ. Nhưng từ sau khi quen em, anh không còn bất cứ quan hệ với người phụ nữ nào nữa.” Vu Hiểu Huyên chợt nhớ tới lần đầu gặp Hàn Dịch, anh đã bảo một người phụ nữ đi phá thai. Cô cười khổ, “Hàn Dịch, có phải em không nên tin cái gọi là lãng tử quay đầu không? Từ trước đến giờ, em chỉ là một đứa ngốc!” Thấy sự tuyệt vọng trong mắt Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch hoàn toàn luống cuống, mặc kệ cô giãy giụa, vẫn ôm chặt cô vào lòng, cầu xin cô, “Hiểu Huyên, dù em có tin hay không thì thật sự anh cũng không có quan hệ gì với cô ta. Tối qua anh thật sự say rượu, nên đã tìm một khách sạn để ngủ. Trời vừa sáng là anh liền về nhà, anh thật sự không biết người phụ nữ đó là ai. Em hãy tin anh, được không?” Vu Hiểu Huyên để mặc Hàn Dịch ôm, nhưng ánh mắt cô lại rất lạnh, “Hàn Dịch, em tin anh, em vẫn luôn tin anh thật lòng muốn ở bên em cả đời. Nhưng bây giờ em không thể tin được nữa rồi. Dù anh có người khác thì cũng chỉ cần anh đừng để em biết, chỉ cần anh gạt em cả đời, thì em vẫn bằng lòng tin anh. Nhưng em đã biết rồi, không có cách nào để tự lừa mình được nữa.” “Hàn Dịch, anh buông em ra! Để em yên tĩnh vài ngày.” Vu Hiểu Huyên bình tĩnh nói, cô không khóc khóc làm loạn, nhưng như vậy lại càng khiến cho Hàn Dịch thêm hoảng sợ. “Hiểu Huyên, em đừng như vậy, em đã nói sẽ ở cạnh anh cả đời mà. Em đừng bỏ anh. Nếu em rời xa anh thì anh thật sự chỉ còn một mình mà thôi.” Giọng điệu của Hàn Dịch cực kỳ hèn mọn. Trái tim Vu Hiểu Huyên đau đớn vô cùng, nước mắt thi nhau chảy xuống, Hàn Dịch muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại nghiêng đầu né, tay anh liền khựng lại giữa không trung. “Hàn Dịch, đừng chạm vào em, xin anh đấy, anh làm em thấy mình rất bẩn.” Cơ thể Hàn Dịch cứng đờ, ngây người đứng chôn chân tại chỗ. Vu Hiểu Huyên đẩy anh ra, quay đầu đi. Đợi anh hồi hồn đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Anh ảo não đứng tại chỗ, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như thế này. Vào nhà bếp, đồ ăn Vu Hiểu Huyên làm vẫn còn đó, trên bánh kem cắm số 3 và số 0, còn có dòng chữ được viết bằng nước sốt cherry “Hàn Dịch, sinh nhật vui vẻ“. Nước mắt của Hàn Dịch tuôn rơi, anh đứng đó, nhìn thức ăn và bánh kem trên bàn bằng ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng. Rời khỏi nhà Hàn Dịch, Vu Hiểu Huyên gọi một chiếc taxi. “Cô muốn đi đâu?” Tài xế hỏi. “Tùy anh, đi đâu cũng được.” Cô không đi tìm Thẩm Thanh Lan. Dạo này cô ấy đang bận rộn chuyện hôn lễ, cô không muốn vì chuyện của mình mà làm cô ấy phiền lòng. Nhưng mà, cô không nói, không có nghĩa là Thẩm Thanh Lan không biết. Sáng sớm hôm sau, các tờ báo giải trí đều đã đưa tin Hàn Dịch nửa đêm thuê phòng cùng với một người phụ nữ lạ. Không chỉ có bài báo, mà còn có ảnh chụp cảnh thân mật trên giường. Người quen vừa nhìn cái đã biết người nằm trên là Hàn Dịch, nhưng người phụ nữ không phải Vu Hiểu Huyên. “Thanh Lan, Hàn Dịch và Hiểu Huyên chia tay rồi sao?” Lúc ăn sáng, Sở Vân Dung hỏi Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan nhìn bà với vẻ khó hiểu. Sở Vân Dung đưa một tờ báo cho Thẩm Thanh Lan, “Con xem tin tức này đi.” Thẩm Thanh Lan xem qua, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Vu Hiểu Huyên, nhưng không ai nghe máy, gọi cho Hàn Dịch thì đầu dây bên kia báo tắt máy. Thẩm Thanh Lan đứng dậy, “Mẹ, con ra ngoài một lát.” “Ăn sáng xong rồi hẵng đi.” Sở Vân Dung gọi với theo Thẩm Thanh Lan, nhưng cô đã đi xa rồi, không nghe thấy lời nói của bà. Thẩm Thanh Lan lái xe đến nhà Hàn Dịch, ấn chuông cửa rất lâu mới có người mở, “Hàn Dịch, Hiểu Huyên đâu?” Hàn Dịch nhìn cô, vẻ mặt ủ rũ, “Đi rồi.” “Đi rồi là đi đâu?” “Tôi không biết.” “Cậu ấy đi đâu mà anh cũng không biết? Anh yên tâm để cậu ấy ra ngoài một mình như thế sao?” Vẻ mặt Hàn Dịch tiều tụy, anh để mặc Thẩm Thanh Lan mắng mình. Thẩm Thanh Lan mắng vài câu rồi cũng không muốn nói nữa, “Chuyện đăng trên báo là sao?” “Tôi cũng không biết là chuyện gì, tôi không hề biết người phụ nữ đó. Tối qua tôi đến Mị Sắc uống rượu, uống say rồi thì tìm một khách sạn gần đó ngủ. Lúc sáng dậy thì trong phòng không có ai cả, sau đó tôi liền về nhà.” “Ý anh là anh không hề lên giường với người phụ nữ đó, tối qua anh ngủ một mình?” “Chị dâu, tôi thừa nhận trước đây tôi qua lại với nhiều người phụ nữ, nhưng từ khi nhận ra mình yêu Vu Hiểu Huyên, tôi đã không còn qua lại với bất cứ người phụ nữ nào nữa, ngay cả mấy người mờ ám cũng không.” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, “Hàn Dịch, anh bị người ta bẫy rồi.” “Chị dâu có ý gì?” “Chính là ý anh đang nghĩ. Anh xem báo hôm nay là biết. Còn nữa, vết hôn trên cổ anh quá rõ ràng, chắc chắn là Hiểu Huyên đã hiểu lầm.” Vết hôn trên cổ? Hàn Dịch sửng sốt, chợt nghĩ đến gì đó, bước nhanh vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy trên cổ của anh có một vết son môi của phụ nữ. Hàn Dịch nổi đóa, đấm mạnh vào gương khiến nó vỡ nát rơi khắp sàn nhà, có mảnh vỡ còn văng vào mặt Hàn Dịch, cứa vào da đến nỗi chảy máu. Thẩm Thanh Lan thấy thế thì trầm giọng nói: “Thay vì ở đây tức giận, chi bằng đi điều tra xem ai gài bẫy anh, và mục đích của bọn họ là gì.” Hàn Dịch rùng mình, vẻ mặt nghiêm túc. Anh vốn là một người thông minh, nhưng do đắm chìm trong nỗi đau Vu Hiểu Huyên bỏ đi nên vẫn chưa kịp suy xét lại chuyện này. Bây giờ Thẩm Thanh Lan vừa nhắc nhở, anh liền nhận ra chuyện này có vấn đề. “Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, cho Hiểu Huyên một câu trả lời thỏa đáng.” Nói rồi, anh do dự nhìn Thẩm Thanh Lan, “Có điều, bây giờ Hiểu Huyên đang hiểu lầm tôi, không muốn gặp tôi, nên nhờ chị dâu để ý cô ấy giúp tôi, được không?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Anh cứ yên tâm giao Hiểu Huyên cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ấy.” Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên, nhưng vẫn không ai nghe máy. Trước tiên, cô lái xe đến nhà của Vu Hiểu Huyên, không thấy ai thì lại lái xe đến công ty, Linda cũng đang tìm cô ấy. Linda vừa thấy Thẩm Thanh Lan liền nói: “Hiểu Huyên không có ở đây, tôi cũng đang tìm cô ấy. Trên mạng đã ầm ĩ chuyện của Hàn Dịch rồi. Nếu cô Thẩm tìm thấy Vu Hiểu Huyên thì xin nói giúp tôi một câu, dù sự thật có như thế nào, trốn tránh không phải là cách.” Thẩm Thanh Lan gật đầu. Ra khỏi Thánh Huyên, cô vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Thanh Lan quay xe lại, lái xe đến nghĩa trang. Quả nhiên, cô tìm thấy Vu Hiểu Huyên ở đó. Lúc cô đến, cô ấy đang ngồi trước mộ cha mẹ, vuốt ảnh chụp trên mộ. Thẩm Thanh Lan im lặng ngồi cạnh cô. Một lúc sau, Vu Hiểu Huyên mới nói với cô: “Thanh Lan, có phải tớ đã bị định sẵn là không được hạnh phúc đúng không?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi: “Sao hỏi như vậy?” “Khi tớ cho rằng mình còn rất nhiều thời gian bầu bạn với ba mẹ thì ba mẹ lại rời xa tớ. Khi tớ cho rằng Hàn Dịch sẽ ở bên cạnh tớ cả đời, thì anh ấy lại rời xa tớ.” Ánh mắt của cô rất khổ sở, ngay cả giọng điệu cũng mang theo cảm giác đau khổ. “Hiểu Huyên, cậu tin Hàn Dịch không?” “Tớ rất muốn tin anh ấy, nhưng lý trí của tớ lại không thể thuyết phục tớ tin anh ấy.” Giọng Vu Hiểu Huyên khàn khàn, viền mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao lâu. “Hiểu Huyên, có những khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật. Cậu hãy nghe theo trái tim của mình đi. Cậu ngẫm lại xem, thời gian qua, Hàn Dịch đối với cậu thế nào. Rồi cậu tự hỏi mình xem, Hàn Dịch là người như vậy sao?” Vu Hiểu Huyên nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt bất lực, “Thanh Lan, liệu tớ có thể sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cậu có thể. Cậu hãy nhắm mắt lại, quên hết chuyện ngày hôm nay đi. Sau đó, cậu hãy hỏi bản thân mình, cậu tin tưởng Hàn Dịch không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]