Nhan Tịch đang chơi đùa cùng chuột túi, thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô. “Chị cũng đến tìm Tiểu Khôi sao?” Nhan Tịch tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan bằng tiếng Anh “Nó tên là Tiểu Khôi?” Thẩm Thanh Lan hỏi lại bằng tiếng nước Z. Hai mắt Nhan Tịch sáng lên, “Chị là người nước Z sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn Nhan Tịch, “Em cũng vậy hả?” “Vâng, em là người Nam Thành, bây giờ em ở đây học đại học.” “Em tới đây một mình sao?” “Không phải, em đi cùng mẹ, mẹ vừa đi mua đồ cho em rồi. Chị tới đây du lịch ạ?” “Ừ, chị đi du lịch.” Nhan Tịch nở nụ cười, “Vậy là chị đi đúng nơi rồi. Ở Australia có rất nhiều cảnh đẹp.” Dứt lời, Nhan Tịch nhìn Thẩm Thanh Lan, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc, “Chị, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Em luôn cảm thấy chị quen quen.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có lẽ là chị giống một người quen nào đó của em thôi.” “Vậy sao?” Nhan Tịch cũng không nghĩ nhiều, người với người giống nhau là chuyện thường, “Chị thật là đẹp!” Thẩm Thanh Lan: “Em cũng rất xinh. Em học ngành gì?” “Em học thiết kế thời trang, nhưng em lại thích chụp ảnh hơn. Bình thường, em sẽ cùng bạn hoặc mẹ ra ngoài tìm hiểu văn hóa. Sydney có rất nhiều chỗ đẹp. Chị dự định ở đây bao lâu? Nếu có thể thì em sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho chị.” “Mấy ngày nữa là chị về rồi. Học thiết kế thời trang cũng tốt, em cố gắng học, sau này em trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng rồi, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại.” Trên mặt Nhan Tịch có chút tiếc nuối, “Thật là đáng tiếc! Có điều, em sẽ cố gắng trở thành một nhà thiết kế thời trang ưu tú. Sau này, em sẽ thiết kế cho chị một bộ trang phục, trên thế giới chỉ có một mình chị có.” Nhan Tịch cười tủm tỉm, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy người trước mặt rất thân thiết. Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Ok.” “Chị, bên đó là bạn chị sao?” Nhan Tịch chỉ vào bọn Vu Hiểu Huyên, hỏi. Thẩm Thanh Lan quay lại nhìn qua, “Đúng vậy.” “Vì bọn họ luôn nhìn chị, nên em đoán bọn họ là bạn của chị.” Nhan Tịch nói. Thật ra, Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi không phải nhìn Thẩm Thanh Lan, mà là nhìn Nhan Tịch. “Nhan Tịch thật sự quên hết tất cả rồi sao?” Vu Hiểu Huyên hỏi Kim Ân Hi, bởi vì Kim Ân Hi vừa mới nói cho cô biết chuyện của Nhan Tịch. Kim Ân Hi gật đầu, “Quên rồi cũng tốt. Ác mộng như vậy, vĩnh viễn không cần nhớ lại. Đối với cô ấy mà nói, quên hết đi cũng là để quãng đời còn lại sống vui vẻ hơn.” Lúc nói những lời này, sâu trong mắt Kim Ân Hi dấy lên tia ước ao. Nếu có thể, cô nguyện quên hết những gì đã trải qua trong căn cứ. Mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn còn bị ác mộng hành hạ. Không chỉ có cô, mà cả những người khác cũng vậy. Những cuộc huấn luyện giết người không có hồi kết, những lần mũi dao liếm máu, những khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tất cả hợp thành ký ức nửa đời trước. Nếu quên hết đi, thì bọn họ sẽ trở thành một người không có ký ức. Đây là nguyên nhân bọn họ đều muốn quên, nhưng lại không lựa chọn quên đi. Kim Ân Hi thầm thở dài. Vu Hiểu Huyên thấy vẻ mặt đầy ý cười của Nhan Tịch, phảng phất như thấy được Nhan Tịch của lúc mới quen, “Thật ra, quên rồi cũng tốt, ít nhất… bây giờ em ấy hạnh phúc!” “Ừ.” Kim Ân Hi lên tiếng. Có thể hạnh phúc thì cứ sống hạnh phúc đi. Ai biết có thể giữ được hạnh phúc bao lâu. Nhan Tịch giơ máy ảnh lên, hỏi: “Chị có thể chụp chung với em một tấm ảnh không?” Thẩm Thanh Lan đồng ý, nhưng chưa kịp chụp thì Triệu Giai Khanh đã trở về. “Nhan Tịch, con đang làm gì vậy?” Triệu Giai Khanh hô to, trong giọng nói đầy khẩn trương. Nhan Tịch sửng sốt, nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ quay lại rồi hả? Con đang định chụp chung với chị xinh đẹp một tấm ảnh.” Triệu Giai Khanh kiềm chế vẻ mặt, cố gắng tỏ ra bình thường, đi lại chỗ Nhan Tịch, “Nhan Tịch, không được tùy ý làm phiền người khác, biết chưa?” Sau đó, bà ta nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thật xin lỗi, con gái của tôi rất thích chụp ảnh. Nếu có làm phiền cô, thì xin cô hãy bỏ qua.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: “Không sao, con gái của dì rất đáng yêu. Bạn cháu đang đợi, cháu xin phép đi trước.” “Chị, hẹn gặp lại!” Nhan Tịch nói với Thẩm Thanh Lan bằng giọng điệu luyến tiếc. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Ừ, hẹn găp lại!” Thấy Thẩm Thanh Lan đi rồi, Triệu Giai Khanh mới nhìn con gái của mình, “Con đó, mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta về nhà.” Nhan Tịch trề môi, “Mẹ, không phải nói cả ngày hôm nay sẽ ở đây sao? Con vừa mới tới mà mẹ đã kêu con đi rồi.” “Không phải con chụp xong rồi sao?” “Chưa, khi nãy con trò chuyện với Tiểu Khôi, sau đó lại nói chuyện phiếm với chị xinh đẹp, nên chưa chụp ảnh. Hơn nữa, con còn muốn du hồ.” Nhan Tịch chờ mong nhìn mặt hồ. Triệu Giai Khanh hoàn toàn không thể từ chối ý muốn của con gái được. Bây giờ đối với bà mà nói, con gái còn quan trọng hơn cả đứa con trai là Nhan Thịnh Vũ. Bà suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Được rồi, buổi chiều chúng ta du hồ, nhưng du hồ xong là phải về nhà.” Nhan Tịch nghịch ngợm lè lưỡi, “Vâng, thưa mẹ.” “Mẹ để bữa trưa trên xe, con đi lấy lại đây đi.” Triệu Giai Khanh nói. Nhan Tịch gật đầu, đi về hướng bãi đỗ xe. “Cô Thẩm, chúng ta có thể tâm sự không?” Đợi Nhan Tịch đi rồi, Triệu Giai Khanh mới đi lại chỗ bọn Thẩm Thanh Lan đang đứng, hỏi cô. Thẩm Thanh Lan đứng lên, cùng Triệu Giai Khanh đi ra một chỗ khác. Triệu Giai Khanh nhìn mặt hồ, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Môi trường ở đây rất tốt, từ khi đến đây, Nhan Tịch chưa từng tái phát bệnh hen suyễn. Mỗi ngày, ngoại trừ học ở trường thì con bé sẽ ra ngoài chạy khắp nơi, chụp rất nhiều ảnh. Lúc đầu con bé chụp không đẹp. Sau đó, tôi đã mời một chuyên gia chụp ảnh hướng dẫn con bé, nên bây giờ kỹ thuật chụp ảnh của con bé tiến bộ rất nhiều.” “Con bé rất thích bạn cùng lớp đại học, quen rất nhiều bạn mới. Cuối tuần, con bé sẽ mời bạn học đến nhà chơi, hoặc là đến nhà bạn chơi. Con bé của bây giờ, hoạt bát hơn xưa nhiều.” Triệu Giai Khanh kể lại chi tiết tình hình của Nhan Tịch hiện tại. Tuy Thẩm Thanh Lan không nói gì, nhưng cô nghe rất chăm chú, trong mắt tràn đầy vui mừng. Triệu Giai Khanh nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ Nhan Tịch sống rất tốt. Cho nên, cô Thẩm, xin cô sau này đừng đến tìm con bé nữa, đây là yêu cầu nhỏ nhoi của một người mẹ vì muốn tốt cho con mình.” Giọng nói của bà mang theo cầu xin. Trải qua chuyện như vậy, bà hy vọng Nhan Tịch có thể vĩnh viễn quên đi, vĩnh viễn sống vui vẻ như bây giờ. Thẩm Thanh Lan không tỏ ra có chút không vui nào. Cô nhìn Triệu Giai Khanh rồi nói: “Dì, lần này cháu đến Sydney tham gia lễ hội nghệ thuật. Hôm nay, bạn cháu muốn đến đây chơi, vô tình gặp được Nhan Tịch. Cháu đã hứa sẽ không làm phiền Nhan Tịch, cháu hứa được làm được.” “Cảm ơn.” “Thấy Nhan Tịch vui vẻ như vậy, cháu cũng yên tâm. Dì, buổi chiều cháu còn có việc, cháu đi trước đi, hai người… bảo trọng.” Triệu Giai Khanh thấy Thẩm Thanh Lan đi tới chỗ hai người kia nói gì đó, sau đó bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh liền đi. Trong lòng của bà có chút áy náy, nhưng đối với bà mà nói, con gái mới là quan trọng nhất. Vì Nhan Tịch, bà tình nguyện làm người xấu. Bà nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Lan, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Bà biết ơn Thẩm Thanh Lan đã làm rất nhiều cho Nhan Tịch, nhưng bà không thể nào quên được tất cả những gì Nhan Tịch gặp phải là do cô. “Mẹ, chị xinh đẹp đi đâu rồi?” Nhan Tịch cầm một cái túi đi tới. Triệu Giai Khanh nhìn con gái mình với ánh mắt dịu dàng, “Người ta đến đây du lịch, ở đây chơi xong rồi thì phải đi nơi khác chơi chứ.” Nhan Tịch tiếc nuối, “Thật là đáng tiếc, con còn muốn chiều nay du hồ với các chị ấy.” Triệu Giai Khanh cười xoa đầu con gái, không nói gì. Trên xe, Vu Hiểu Huyên thấy Thẩm Thanh Lan vẫn luôn im lặng thì do dự nói: “Thanh Lan, Nhan Tịch…” “Em ấy rất khỏe.” Thẩm Thanh Lan nói. Vu Hiểu Huyên không lên tiếng nữa, trong xe trở nên im lặng. Có lẽ là vì gặp lại Nhan Tịch đã khơi lại trong lòng họ nhớ đến một vài chuyện không vui, nên buổi chiều bọn họ không đi đâu nữa mà trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, một người bạn của Daniel mời bọn họ ra biển chơi. Hôm sau nữa, khai mạc lễ hội nghệ thuật. Thẩm Thanh Lan dậy sớm nhất, cô gọi Vu Hiểu Huyên dậy. Ăn sáng xong, bọn họ xuất phát. Lễ hội nghệ thuật của Sydney là một trong ba lễ hội nghệ thuật nổi tiếng thế giới, cũng là một triển lãm hội họa có tiếng trong giới, có hơn 500 tác phẩm nghệ thuật từ hơn 40 quốc gia khắp nơi trên thế giới được trưng bày tại đây. Chủ đề lễ hội nghệ thuật năm nay là nghèo khổ, tự do và quyền lợi. Các tác phẩm triển lãm được bày ở bảy phòng khác nhau. Hôm nay, nhóm Thẩm Thanh Lan sẽ đến phòng trưng bày tác phẩm mỹ thuật đương đại. Đại diện của nước Z đến tham gia lễ hội nghệ thuật không chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan, nhưng Thẩm Thanh Lan không đi cùng bọn họ, mà đi cùng Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi. Vừa đến nơi, ban tổ chức liền nhìn về phía bọn họ. Daniel thân là một người đại diện vàng, không chỉ rất nổi tiếng ở nước Z mà còn rất nổi tiếng trên thế giới. Tuy anh không phải là hoạ sĩ, nhưng lại rất có mắt thường thức hội họa, về mặt này của anh lại ít ai sánh bằng, do vậy cũng có thể coi anh là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Trước đây anh còn thường xuất hiện ở một số buổi triển lãm hội họa quốc tế nổi tiếng, nhưng bây giờ rất ít đánh giá tác phẩm cho người khác. “Daniel, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy.” Người của ban tổ chức bước đến chào đón Daniel. “Tôi đến hơi muộn, xin lỗi xin lỗi. Đây chính là Lãnh Thanh Thu mà tôi đã nói với ngài.” Daniel áy náy cười, giới thiệu Thẩm Thanh Lan với người của ban tổ chức. “Thì ra cô là Lãnh Thanh Thu, không ngờ lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy, tài năng hội họa của cô quả thật là đáng ngưỡng mộ.” Thẩm Thanh Lan bắt tay với người kia, “Chào ngài.” Người bên ban tổ chức tất nhiên biết mỗi hoạ sĩ đều có một cá tính riêng, nên cũng không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, “Cô Lãnh, rất vui vì cô có thể đích thân đến tham gia buổi triển lãm này.” Ban đầu ông ta đã biết Lãnh Thanh Thu vô cùng kín tiếng, nên khi gửi thiệp mời cũng không quá hy vọng sẽ có hồi âm, nhưng không ngờ Lãnh Thanh Thu lại thật sự đồng ý tham dự. Từ sau khi tác phẩm “Cứu rỗi” của Thẩm Thanh Lan đạt giải quốc tế, cái tên Lãnh Thanh Thu cũng có được một danh tiếng nhất định ngoài nước Z. “Ngài khách sáo rồi, trong giới hội họa này, tôi vẫn chỉ là người mới, còn cần phải học hỏi rất nhiều điều từ những người đi trước.” Thẩm Thanh Lan khiêm tốn đáp. Lời nói này dù chỉ là lời khách sáo, nhưng người bên ban tổ chức và một ông cụ vừa bước đến nghe thấy vẫn vô cùng thoải mái, “Người trẻ tuổi bây giờ thật ưu tú, nếu giới hội họa có được nhiều nhân tài trẻ tuổi như cô Lãnh đây thì tương lai nhất định sẽ vô cùng phát triển.” Ông cụ hiền hòa nói. Thẩm Thanh Lan nhìn về phía ông cụ, là người cô không quen. Daniel bước đến, giới thiệu với cô, “Thanh Lan, vị này là chủ tịch của Hiệp hội mỹ thuật thành phố Sydney, cũng là người tổ chức buổi triển lãm này - ông Frank Boyle.” “Ông Frank, hân hạnh được gặp mặt ông.” Frank Boyle khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng ánh mắt ông nhìn Thẩm Thanh Lan lại đầy vẻ tán thưởng. Ông đã từng gặp rất nhiều họa sĩ trẻ tuổi vì nổi tiếng quá sớm nên thái độ rất tự cao, không tôn trọng người đi trước. Vừa rồi nghe được lời nói của Thẩm Thanh Lan, ông liền có ấn tượng vô cùng tốt với cô. “Lời vừa rồi của cô Thẩm nói rất đúng, con đường nghệ thuật là không giới hạn, nên chúng ta phải liên tục tìm tòi và thực hành. Nhưng lớp người trẻ tuổi bây giờ lại quá xốc nổi, người hiểu lý lẽ như cô Thẩm thật sự rất hiếm thấy.” Frank cũng biết tên thật của Thẩm Thanh Lan, nên liền gọi cô là “cô Thẩm“. Đi theo sau lưng Frank là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nghe thấy lời nói của ông thì vẻ mặt liền không được tự nhiên. “Cô Thẩm, hai người này là học trò của tôi, đây là Catherine Boyle, còn đây là Brody.” Catherine là một cô gái da trắng, tóc vàng mắt xanh, mũi cao thẳng, dáng người nóng bỏng, cũng là một cô gái xinh đẹp, nếu như bỏ qua ánh mắt kiêu căng của cô ta. Brody khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn rất chín chắn và trưởng thành. Sau khi nghe thầy giáo giới thiệu về mình, anh ta mỉm cười chào hỏi Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, chào cô.” Thẩm Thanh Lan gật đầu chào lại. Ngược lại, Catherine chỉ quan sát Thẩm Thanh Lan từ trên xuống dưới. Tuy cô ta che giấu rất giỏi, nhưng cô vẫn nhận ra sự xem thường trong ánh mắt của cô ta. “Cô Thẩm, tôi thường nghe thầy tôi nhắc tới cô, lần này được gặp mặt, trông cô còn trẻ hơn tôi nghĩ đấy.” Lời nói của cô ta nghe ra thì rất bình thường, không có ý gì khác nhưng nhóm Thẩm Thanh Lan nghe lại cảm thấy rất khó chịu. Kim Ân Hi cau mày. Thẩm Thanh Lan lại chẳng có phản ứng gì, chỉ cười cười, “Cô Catherine khách sáo rồi.” Frank nhìn học trò của mình với vẻ không hài lòng, nhưng hiện đang ở nơi đông người nên ông không tiện nói gì, chỉ có thể cố nhịn, cười híp mắt nói với Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khai mạc, cô có cần nghỉ ngơi một lúc hay không?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tôi định vào trong phòng trưng bày xem trước, không vấn đề gì chứ?” “Tất nhiên rồi. Mấy ngày tới, những phòng trưng bày đều mở cửa miễn phí cho các họa sĩ, cô có thể tham quan tự do.” Nói rôi, ông nhìn sang người đàn ông đã đón bọn họ lúc bọn họ vừa đến. Người kia thấy thế liền nhanh chóng lấy một tấm thẻ trong túi áo ra đưa cho Thẩm Thanh Lan, trên đó có viết tên của cô, Daniel cũng có một cái. “Cô Thẩm, thành thật xin lỗi, vì không biết trước bạn cô sẽ đi cùng nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị bảng tên cho bạn cô.” Người đàn ông kia áy náy nói. Thẩm Thanh Lan trả lời, “Anh đừng khách sáo, bạn tôi chỉ theo tôi sang đây để du lịch thôi, đừng quá bận tâm.” Frank Boyle còn có việc nên bèn nói, “Cô Thẩm, vậy một lúc nữa chúng ta gặp lại nhé.” “Vâng thưa ông Frank.” Frank nhìn sang Daniel, “Daniel, gần đây tôi vừa có được một tác phẩm, cậu có hứng thú cùng đánh giá không?” Daniel làm nghề này nên đương nhiên rất có hứng thú với những thứ đó. Hơn nữa, nếu là bộ sưu tập riêng của Frank vậy thì càng là tuyệt phẩm. Anh ta nhìn sang Thẩm Thanh Lan, cô liền cho anh một ánh mắt yên tâm. “Vậy thì đi thôi ạ.” Daniel đi theo Frank, còn Thẩm Thanh Lan thì đi dạo cùng Kim Ân Hi và Vu Hiểu Huyên, thưởng thức các bức tranh treo trên tường và các tác phẩm điêu khắc dựng trong phòng triển lãm. Vu Hiểu Huyên hoàn toàn không hiểu gì về những thứ này nên vô cùng buồn chán đi phía sau, còn Kim Ân Hi vẫn có thể trò chuyện vài câu với Thẩm Thanh Lan. Nhưng tầm hiểu biết của cô về những thứ này vẫn là có hạn, cho nên cũng không trò chuyện nhiều. Hiện trong phòng triển lãm chỉ lác đác vài người, dù sao thì cũng vẫn còn những nửa tiếng nữa mới khai mạc. Trước khi khai mạc năm phút, Thẩm Thanh Lan mới đi tìm Daniel. Daniel thưởng thức xong bộ sưu tập của Frank vẫn chưa hết thỏa mãn, những bức tranh Frank lấy ra quả nhiên rất tuyệt, giá trị của bộ sưu tập này quả thực rất cao. “Frank, bây giờ ánh mắt của ông càng ngày càng độc, mấy tác phẩm đẹp đều bị ông sưu tầm hết rồi.” Daniel ngưỡng mộ nói. Frank cười ha ha, “Cũng nhờ may mắn, may mắn thôi.” Trong những bộ sưu tập tranh ảnh và bộ sưu tập đồ cổ này, nếu mua vào được một món quý giá thì có thể bán ra gấp mấy lần, kiếm được lợi nhuận gấp mấy chục lần, còn nếu không cẩn thận mua phải hàng giả thì coi như thua lỗ cạn vốn. Thường thì những người sưu tầm tranh ảnh đều rất có mắt nhìn, thậm chí có một số người còn là hoạ sĩ lớn. Có thể thấy, Frank chính là thuộc loại người thứ hai. Thẩm Thanh Lan ngắm nhìn những tác phẩm quý giá mà Frank mua được, khi vừa nhìn chỉ cảm thấy bố cục của bức tranh này rất tuyệt diệu, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện kỹ thuật của người vẽ rất thông thạo, bút pháp tinh tế, hình vẽ sống động giống y như thật, rất xứng với hai chữ “tuyệt phẩm“. Thẩm Thanh nhìn xuống góc phải dưới cùng của bức tranh, là một cái tên xa lạ, cô nhìn sang Daniel, thấy anh ta cũng lắc đầu. Frank vuốt râu, thấy thế thì trong mắt liền hiện lên vẻ đắc ý, “Đây là tranh của một hoa sĩ vô danh mà tôi tình cờ tìm được. Dù bây giờ anh ta chưa có tiếng tăm gì, nhưng với trình độ này thì nổi tiếng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Điều quan trọng là có ông ở phía sau giúp sức, muốn nâng đỡ một hoạ sĩ vốn có tài thành danh hoàn toàn không phải một chuyện khó đối với ông. “Chậc chậc, Frank, ông thật đúng là càng ngày càng gian xảo.” Daniel thở dài, anh ta quen biết Frank đã nhiều năm, có thể xem như bạn bè, nên nói thế cũng không lo làm mất lòng ông. Frank cười cười, “Nhưng tôi vẫn còn thua cậu, nếu nói về độ tinh mắt thì cậu còn lợi hại hơn đấy.” Nói rồi, ông còn cố ý nhìn sang Thẩm Thanh Lan. Daniel chỉ cười ha ha. Chẳng mấy chốc, nghi thức khai mạc đã bắt đầu. Frank là người phụ trách của ban tổ chức lần này, tất nhiên phải lên phát biểu. Thẩm Thanh Lan ngồi ở phía dưới nhìn xung quanh một lượt, đa số đều là những gương mặt xa lạ. Tuy cô gọi là biết vẽ, nhưng lại chẳng biết gì về giới hội họa, chứ đừng nói là quen biết người nào. Daniel thì thầm bên tai cô để giới thiệu với cô mấy hoạ sĩ đang nổi tiếng trong giới hội hoạ thế giới, hầu hết đều là những người lớn tuổi, chỉ có vài người trẻ tuổi. Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chỉ có Thẩm Thanh Lan là người trẻ tuổi nhất trong hội trường, hơn nữa cô còn rất xinh đẹp, nên đã lập tức thu hút không ít ánh mắt của người khác. Có người nhận ra người ở bên cạnh cô là Daniel, liền đoán được thân phận của cô. Sau buổi lễ khai mạc là thời gian hoạt động tự do của các hoạ sĩ. Phòng triển lãm cũng chính thức bắt đầu mở cửa cho người ngoài ra vào. Ngay lập tức, rất nhiều người với đủ mọi ngành nghề đến từ khắp nơi trên thế giới liền tràn vào phòng triển lãm. Căn phòng vốn vắng vẻ bỗng chốc chật kín. Thấy xung quanh đông nghịt người, Thẩm Thanh Lan hơi cau mày, cô không thích đến nơi có nhiều người thế này. “Daniel, chúng ta về trước đi.” Thẩm Thanh Lan đề nghị. Daniel cũng không ngờ lại có nhiều người đến đây như vậy, bèn gật đầu rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Kim Ân Hi, thấy cô nhìn sang thì cười nói, “Ở đây nhiều người quá, đi lạc sẽ khó tìm lắm.” Kim Ân Hi không nói gì, Thẩm Thanh Lan thì dẫn Vu Hiểu Huyên đi. Vừa ra khỏi đó, Vu Hiểu Huyên liền hít một hơi thật sâu, “Chỉ là một buổi lễ khai mạc thôi mà sao lại có nhiều người đến như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ người dân Sydney đều tràn đến nơi này sao?” Nghe vậy, Kim Ân Hi cười rộ lên, “Bên trong không chỉ có người dân Sydney đâu, cô không có thấy ở đây có rất nhiều ký giả truyền thông à?” Vu Hiểu Huyên nhìn quanh, quả thật thấy có rất nhiều người cầm máy ảnh. Mặc dù đông người, nhưng trật tự ở đây vẫn được duy trì rất tốt, không có ai làm ồn cả. Người đàn ông từng đón tiếp bọn họ thấy nhóm người Thẩm Thanh Lan thì liền mừng rỡ đi tới: “Cô Thẩm, ông Frank nói muốn mời các vị buổi trưa đến nhà ông ấy chơi, không biết các vị có rảnh không?” Thẩm Thanh Lan không từ chối ý tốt của Frank. Nhưng đến nơi rồi, cô mới biết thì ra Frank không chỉ mời bọn họ, mà còn mời vài người nữa, trong đó có mấy người vừa rồi Daniel đã giới thiệu qua cho cô. Thẩm Thanh Lan chỉ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của bọn họ. “Vị này chính là hoạ sĩ trẻ Lãnh Thanh Thu.” Frank giới thiệu cô với mọi người. Ông vừa nói xong, mọi người liền hiểu ra, vì ngay trước khi Thẩm Thanh Lan tới, bọn họ còn đang thảo luận về tác phẩm tham gia triển lãm lần này của cô - “Ánh bình minh trong đêm”. Có người nói nhỏ, “Thì ra cô ấy chính là Lãnh Thanh Thu à. Không ngờ cô ấy lại còn trẻ vậy, tôi cứ tưởng rằng ít nhất cũng phải ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi chứ, nhưng có vẻ cô ấy chỉ chừng hai mươi thôi.” “Chào mọi người.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười chào hỏi bọn họ. Lần này chỉ có cô và Daniel tới biệt thự, Kim Ân Hi đã dẫn Vu Hiểu Huyên đến chỗ khác chơi. Bọn họ vốn không phải hoạ sĩ nên cũng không có chút hứng thú nào với những buổi tụ họp long trọng thế này. Có Kim Ân Hi đi theo thì hoàn toàn không cần lo lắng Vu Hiểu Huyên sẽ gặp phải chuyện gì. Thẩm Thanh Lan tìm một chỗ ngồi xuống. Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông trẻ tuổi, xem chừng là trẻ hơn đại đa số những người có mặt ở đây, khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, phong cách ăn mặc cá tính, hơi khác biệt với mọi người. Anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan một cái lúc cô vừa ngồi xuống, sau đó liền dời mắt đi, hoàn toàn không có ý định chào hỏi. Daniel đưa mắt nhìn người nọ, cảm thấy thật thú vị. “Hi, Daniel.” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi tới chào Daniel. Anh ta liền cười đáp, “Christopher, đã lâu không gặp.” “Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Đối phương cũng vui vẻ nói. “Thanh Lan, vị này chính là nhà sưu tầm tranh nổi tiếng nước M, anh Christopher Crocker.” Thẩm Thanh Lan mới quay sang mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi. Crocker cực kỳ lịch sự mỉm cười, “Lãnh Thanh Thu xinh đẹp, cuối cùng cũng được gặp cô rồi, thật vinh hạnh. Chắc cô không biết đâu, bộ sưu tập ở nhà tôi có vài tác phẩm của cô đấy, tôi cũng rất thích bức ‘Cứu rỗi’. Đáng tiếc, Daniel nói bất luận như thế nào cô cũng không bán bức tranh đó. Không biết cô Lãnh có bằng lòng bán nó không, bao nhiêu tiền cũng được.” Giọng điệu của anh ta có chút tiếc nuối, càng nói, ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Thanh Lan càng đầy mong chờ. Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Rất xin lỗi anh Crocker, bức tranh kia là quà tôi tặng một người bạn, cho dù có ai ra giá cao thế nào tôi cũng không có ý định bán.” Crocker thất vọng nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, có điều tôi tin chắc rằng tương lai cô Lãnh sẽ còn vẽ ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa, nếu cô có ý bán thì nhất định phải ưu tiên cho tôi đấy.” Lời nói của anh ta rất chân thành nên Thẩm Thanh Lan cũng không từ chối, “Được, chắc chắn rồi.” Crocker thỏa mãn nở nụ cười. Frank đi tới, ông là chủ nhà nên vừa rồi phải tiếp chuyện với người khác, lúc này mới qua đây. Thấy người đàn ông chưa nói câu nào ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, ánh mắt ông ta liền sáng lên, “Jonathan, thì ra cậu ở chỗ này à, nãy giờ tôi tìm cậu suốt đấy.” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ lóe lên, nếu cô nhớ không nhầm thì tác giả của bức tranh mà Frank cho Daniel xem vào sáng nay là “Jonathan Adrian”, chẳng lẽ là anh ta sao? Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Frank đã chứng minh suy đoán của Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, để tôi giới thiệu với cô, vị này chính là họa sĩ rất có thiên phú và tiềm năng mà tôi đã nhắc đến với cô - Jonathan Adrian. Jonathan, vị này chính là cô Lãnh Thanh Thu, tác giả của ‘Cứu rỗi’ và ‘Ánh bình minh trong đêm’.” Lúc này, Jonathan mới đưa mắt nhìn sang Thẩm Thanh Lan lần nữa, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, vẫn không thèm chào hỏi cô một câu. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, nếu không phải do tính cách quái gở thì người đàn ông này chính là kẻ kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì. Nhưng theo như cô quan sát thì chắc anh ta thuộc về loại người ở vế trước. Vẻ mặt của Frank cũng rất lúng túng, tức giận nhìn Jonathan, ông áy náy nói với Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, rất xin lỗi cô, tính tình Jonathan tương đối quái gở nên không thích giao thiệp nhiều với người khác.” Bị nói là tính tình quái gở ngay trước mặt nhưng Jonathan cũng không hề có phản ứng gì, chỉ ngơ ngẩn ngồi ở đó. Frank thấy thế thì vô cùng bất đắc dĩ. Tiếp xúc với người này đã được một thời gian, ông biết cậu ta thật sự rất quái gở. Người khác nói chuyện với cậu ta cả buổi nhưng cậu ta chỉ đáp lại một câu là chuyện thường, thậm chí đôi khi cậu ta còn lười trả lời. Lần này, nếu không phải ông khuyên hết lời, vừa ép buộc vừa dụ dỗ thì cậu ta còn chẳng muốn đến đây ấy chứ. “Không sao, mỗi người đều có cá tính riêng mà.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, không hề có vẻ gì là khó chịu. Frank cười: “Cô Thẩm, bên kia có mấy họa sĩ rất muốn làm quen với cô, cô xem...” Thẩm Thanh Lan nghe ra nhã ý trong lời nói của ông, bèn trả lời: “Lần này là một dịp gặp mặt quy mô hiếm có, tôi cũng muốn được giao lưu với các vị tiền bối nhiều hơn để học tập chút kinh nghiệm. Có điều, tôi chưa quen biết với các vị tiền bối ở đây, nên hy vọng ngài Frank có thể giới thiệu một chút.” Thái độ khiêm tốn của Thẩm Thanh Lan khiến Frank càng có ấn tượng tốt hơn về cô, “Ha ha ha, tôi quả nhiên không nhìn nhầm người, cô Thẩm thật sự là một thanh niên cần cù năng nổ.” Thẩm Thanh Lan đi theo Frank sang bên kia, còn Daniel thì nhìn thấy vài người bạn nên đi tới chào hỏi. Có lẽ Frank thật sự thích Thẩm Thanh Lan, nên toàn giới thiệu cho cô mấy nhà sưu tầm tranh nổi tiếng hoặc mấy họa sĩ đẳng cấp quốc tế. Có Frank làm người trung gian, hơn nữa Thẩm Thanh Lan còn rất khiêm tốn, nên mọi người đã trò chuyện rất vui vẻ. Daniel vẫn luôn chú ý tới bên này, thấy Thẩm Thanh Lan thích ứng tốt thì liền mỉm cười. Đôi khi, ngay cả Daniel cũng phải bội phục Thẩm Thanh Lan, chỉ cần cô muốn thì cô sẽ có thể hòa mình vào bất cứ hoàn cảnh nào. Đến khi Thẩm Thanh Lan rời khỏi trang viên của Frank, thì có rất nhiều người đã thay đổi ấn tượng với Thẩm Thanh Lan, từ một họa sĩ trẻ khiêm tốn thành một hoạ sĩ thiên tài. Vì chỉ qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi vào buổi chiều, bọn họ đã phát hiện thì ra cô hoàn toàn chưa qua một trường lớp đào tạo hội họa nào cả, thậm chí thời gian cô cầm cọ còn chưa tới mười năm. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể đạt được thành tựu như hiện tại, đổi lại là bọn họ thì bọn họ tự nhận mình không làm được. Cô là một người có tư cách để kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt bọn họ lại rất khiêm tốn. Có một hoạ sĩ lớn tuổi chỉ ra điểm thiếu sót trong tác phẩm của cô, cô còn khiêm nhường xin lời khuyên. Thẩm Thanh Lan không ngờ rằng, nhờ sự khiêm tốn của cô ngày hôm nay mà sau khi những họa sĩ kia trở về vẫn thường vô tình hoặc cố tình nhắc tới cô trong rất nhiều sự kiện, họ chẳng những khen ngợi tranh của cô mà còn khẳng định nhân cách của cô. Cũng nhờ vậy mà về sau, các tác phẩm của cô được vô số người ca ngợi, thậm chí có lần còn được mang ra đấu giá với cái giá trên trời, còn cô thì trở thành “Họa sĩ được yêu thích nhất thế giới“. Đương nhiên, những điều này đều là chuyện trong tương lai. *** Ở một góc trong trang viên, Catherine cầm ly rượu trong tay, bực tức nhìn các họa sĩ già đang trò chuyện vui vẻ với người phụ nữ kia. Brody đi tới, “Chẳng phải thầy đã dặn em nên tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Thanh Lan sao? Em ngồi đây một mình làm gì?” Catherine cau mày, “Có gì hay mà phải tiếp xúc, cũng chỉ là một họa sĩ mới nổi mà thôi. Trong cái giới này có vô số họa sĩ vừa nổi lên rồi nhanh chóng lặn mất, tại sao phải đi tâng bốc nịnh nọt họ.” Nghe giọng nói khinh khỉnh của cô ta, Brody cau mày, “Catherine, Thẩm Thanh Lan thật sự là một họa sĩ rất tài năng. Em nên kiềm chế lại một chút, đừng quá thành kiến với cô ấy như vậy.” Catherine cau mày định nói gì đó, nhưng không biết suy nghĩ thế nào lại không phản bác nữa, “Biết rồi, anh đi trước đi.” Brody vừa nhìn đã biết cô ta chỉ nói cho qua chuyện, nhưng chỉ lắc đầu, không để ý tới cô ta nữa. “Frank, bây giờ hình như tôi đã hiểu vì sao Daniel lại cam tâm tình nguyện làm người đại diện cho cô ấy rồi, cô gái này thật sự rất vượt trội.” Một người đàn ông đứng bên cạnh lắng nghe, cả buổi chưa nói tiếng nào, bỗng nhiên lên tiếng nhận xét một câu. Frank mỉm cười, “Đương nhiên rồi, cậu cho rằng con cáo già Daniel kia dễ thuần phục vậy sao?” Người đàn ông bật cười, “Cũng phải, dù sao Daniel cũng là… Ánh mắt của cậu ta vẫn sắc bén như trước nhỉ.” “Noah, cậu có tin không, năm năm, không, trong vòng ba năm thôi, Thẩm Thanh Lan nhất định sẽ đạt đến một tầm cao mới trong giới hội họa này, thậm chí sẽ vượt qua nhiều hoạ sĩ có mặt ở đây.” Noah nhướng mày, “Bao gồm cả "thiên tài" mà ông mới phát hiện ra sao?” “Không.” Frank lắc đầu, “Jonathan đúng là thiên tài, nhưng Thẩm Thanh Lan mới thật sự là người có thiên phú, Jonathan và Thẩm Thanh Lan, suy cho cùng vẫn là có một khoảng cách nhất định. Nếu cậu từng nhìn thấy tác phẩm ‘Cứu rỗi’ và ‘Ánh bình minh trong đêm’ thì sẽ nhận ra ngay. Cậu sẽ phải ngạc nhiên trước sự tiến bộ thần tốc của cô ấy.” Noah không ngờ Frank lại đánh giá Thẩm Thanh Lan cao như vậy, phải biết rằng Frank nổi tiếng là khó tính, số người nhận được sự khẳng định của ông đã là rất hiếm, chứ đừng nói đến khen ngợi như thế này. “Noah, nếu cậu tin lời tôi, thì sau khi buổi triển lãm lần này kết thúc thì hãy trao đổi với cô ấy để mua lại ‘Ánh bình minh trong đêm’, tin tôi đi, cho dù phải bỏ ra cái giá bao nhiêu thì cậu nhất định sẽ không hối hận đâu.” “Ông đã nói như vậy thì đương nhiên tôi sẽ tin rồi.” Noah cười, nhưng Noah không ngờ rằng, hành động vô tình của hôm nay đã mang về cho ông ta một bức tranh mà sau này sẽ sinh ra giá trị khiến mọi người phải trầm trồ, thậm chí số tiền này còn giúp ông ta cứu sống lại công ty đã gần như phá sản của mình. Hai người nói rất nhỏ nên cũng không ai nghe thấy. “Daniel, người đàn ông ngồi bên cạnh Frank hôm nay là ai vậy?” Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan hỏi Daniel. “Cô nói người đàn ông câm như hến, có làn da rám nắng và mái tóc xoăn kia à?” Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Ừ.” “Anh ta là là Noah Lamar, người đứng thứ hai mươi trong bảng xếp hạng Forbes - Noah, cũng là một nhà sưu tầm tranh, có quan hệ cá nhân rất tốt với Frank. Có chuyện gì với anh ta à?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, hôm nay người đàn ông này cứ luôn vô tình hay cố ý quan sát cô, chỉ là ánh mắt của anh ta không mang ý xấu nên Thẩm Thanh Lan không để ý đến mà thôi. Tâm trạng của Daniel khá tốt, “Thanh Lan, tin tôi đi, cô nhất định sẽ cực hot sau buổi triển lãm này.” Thẩm Thanh Lan hoàn toàn chẳng để ý đến chuyện có nổi hay không, vẽ vời chỉ là sở thích của cô, cô không định dùng nó để kiếm sống. Daniel nghiêng đầu liếc nhìn cô, vừa thấy nét mặt của cô liền biết ngay cô đang nghĩ gì, nên vô cùng bất đắc dĩ, “Thanh Lan, người khác nổi tiếng vui vẻ còn không kịp, cô có thể đừng thờ ơ như vậy được không, sẽ làm tôi cảm thấy rất không có thành tựu đó.” Thấy Thẩm Thanh Lan chỉ thản nhiên nhìn anh ta, không nói lời nào, Daniel lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, nhưng Thanh Lan à, sau này tranh của cô nhất định sẽ được bán ra với giá rất cao, cô có ý định vẽ thêm vài bức nào nữa sau khi trở về không?” “Không có ý định này.” Thẩm Thanh Lan trả lời dứt khoát, cô vẽ là hoàn toàn dựa vào cảm hứng. Được rồi, Daniel biết ngay sẽ như vậy mà. Có điều, nếu Thẩm Thanh Lan trở thành một người vẽ tranh chỉ vì tiền thì e rằng cô sẽ không còn là người mà Daniel tán thưởng nữa. “Có điều lần này đến Sydney, tôi đã có được chút cảm hứng.” Daniel nghe vậy liền thấy rất vui mừng. “Đúng rồi Thanh Lan, ngày mai chúng ta sẽ đến đảo Cockatoo, nơi đó cũng là một trong những nơi diễn ra buổi triển lãm quan trọng của lễ hội lần này.” Thẩm Thanh Lan không có ý kiến gì, mà vào giờ khắc này bọn họ cũng không ngờ rằng, chuyến du lịch cứ tưởng là rất đỗi bình thường, cuối cùng lại trở thành một chuyến mạo hiểm đầy kích thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]