Vẻ mặt Thẩm Nhượng rất uể oải. Ông cũng không còn trẻ nữa, lần này bị giày vò như thế, ông cũng khá mệt mỏi.
“Nhã Cầm, bà đưa Quân Trạch về trước đi.” Ông vuốt mặt, nói.
Lư Nhã Cầm không muốn đi, nhưng bà cũng biết mọi người ở đây đều không chào đón sự xuất hiện của mình. Trong mắt bà có nét buồn bã, bà nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục rồi gật đầu: “Được, vậy tôi và Quân Trạch về trước, nếu ông cụ tỉnh lại thì nhớ gọi cho tôi.”
Thẩm Nhượng xua tay, không nói gì.
Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch đang muốn nói gì đó ra khỏi bệnh viện.
“Quân Dục, chuyện lần này là do Quân Trạch sai, cũng là lỗi của chú, do chú đã không dạy dỗ nó đàng hoàng.” Thẩm Nhượng mệt mỏi nói, ông không thể nào tưởng tượng được nếu lần này ba thật sự không qua khỏi thì ông phải làm thế nào nữa.
Vẻ mặt Thẩm Quân Dục dửng dưng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, “Chú hai, chú cũng đi về đi, nếu ông nội tỉnh lại mà thấy chú ở đây thì sẽ không vui.”
Vẻ mặt Thẩm Nhượng cứng đờ, “Chú không vào trong đâu, chú sẽ chờ ở ngoài này. Bao giờ ông nội cháu tỉnh lại chú sẽ đi ngay.”
Thẩm Quân Dục cũng không nhìn ông nữa mà đi vào phòng bệnh. Thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan, anh nhẹ nhàng nói, “Lan Lan, em đi nghỉ ngơi một lát trước đi, ở đây có anh rồi. Bao giờ ông nội tỉnh lại, anh sẽ báo cho em biết đầu tiên.”
Thẩm Thanh Lan im lặng, lắc đầu.
Thẩm Quân Dục biết ngay là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596651/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.