Tại một trang viên ở nước ngoài, Allen chống tay xuống xe lăn, từ từ đứng lên, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã ngã sấp xuống mặt đất. Hứa Nặc đứng bên cạnh thấy hắn như vậy thì hoảng hốt, muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng lại bị Allen hung dữ trừng mắt một cái. Hứa Nặc lập tức cứng người tại chỗ.
Allen vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng hai chân hắn hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển. Hắn cố gắng một lúc lâu, nhưng ngoài mồ hôi khắp người ra thì chỉ còn cơn đau đớn từ chỗ đùi lan ra toàn thân. Hứa Nặc cụp mắt, không dám nhìn hắn, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy vẻ đau lòng.
Peter đi từ bên ngoài vào, thấy Allen như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, “Allen, tôi đã nói với anh rồi, trong giai đoạn này, anh chỉ có thể từ từ hồi phục. Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì chân của anh sẽ thật sự tàn phế, kiếp này anh cũng đừng hòng đứng dậy được nữa.”
Vẻ mặt Allen vô cùng u ám, hắn lạnh lùng nhìn Hứa Nặc một cái, “Cút ra ngoài.”
Trong mắt Hứa Nặc thoáng hiện vẻ buồn bã, cô ả lủi thủi đi ra ngoài rồi khép cửa phòng lại. Peter lắc đầu, “Allen, nếu anh cứ tiếp tục không nghe lời như thế thì tôi thật sự phải bó tay đấy.”
Allen im lặng một lúc lâu rồi khàn khàn nói, “Tôi biết rồi. Nhưng trước tháng sáu, tôi nhất định phải đứng lên được.”
“Nếu anh chịu nghe lời, phối hợp với tôi để trị liệu thật tốt thì tôi còn có thể giúp anh đứng dậy được. Nhưng anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596646/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.