Bọn họ không hề xa lạ gì với hình xăm này, bởi trên vai phải của bọn họ đã từng có nó, đó là ký hiệu của căn cứ ma quỷ. Ngày bọn họ đạt tiêu chuẩn của tổ chức, sẽ có người xăm hình đó lên vai phải của bọn họ. “Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai?” Thẩm Thanh Lan vốn không quan tâm người phụ nữ đó lắm, nhưng khi nhìn thấy hình xăm, cô liền thắc mắc. Rõ ràng là bọn họ đã phá hủy căn cứ ma quỷ, nhưng vì sao ký hiệu đó lại xuất hiện lần nữa, hay nói chính xác hơn là xuất hiện trên vai người phụ nữ đó? “Có khi nào người phụ nữ đó là đàn chị của chúng ta?” Kim Ân Hi âm trầm suy đoán. “Không phải.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cô chưa từng gặp người phụ nữ này ở căn cứ. Đương nhiên là cô không thể biết hết người trong căn cứ, nhưng người có hình xăm đó lại không nhiều lắm. Lúc trước, cô không chỉ hủy diệt căn cứ mà còn giết luôn cả người ở đó nữa. “Chẳng lẽ…” Bỗng nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt Kim Ân Hi tái nhợt, cô ấy nhìn Thẩm Thanh Lan hỏi: “An, chẳng lẽ người đó không chết?” Vẻ mặt cả đám đồng loạt thay đổi. Trong lòng bọn họ, người đó còn khủng bố hơn cả ác ma. Tàn nhẫn, khát máu, vô tình, những từ ngữ này đều không đủ để hình dung sự sợ hãi mà người đó mang đến cho bọn họ. “Nhưng chúng ta đã tận mắt thấy người đó rơi từ vách núi xuống mà.” Kim Ân Hi run rẩy nói, vách núi đó rất cao, kể cả bọn họ đang trong tình trạng không bị thương, nhưng không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào mà rơi xuống thì cũng không thể đảm bảo tuyệt đối an toàn được. Huống chi, lúc rơi xuống vách núi, người đó đang bị thương rất nặng, gần như là sắp chết. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh băng, cô nhìn khuôn mặt sợ hãi của mọi người, từ tốn nói: “Mặc kệ người đó còn sống hay đã chết, nếu chúng ta có thể giết hắn một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Chúng ta có thể giết hắn, hủy diệt nhiều năm tâm huyết của hắn vào lúc hắn nắm giữ vận mệnh của chúng ta, thì bây giờ, dù hắn có còn sống cũng sẽ không còn như trước đây. Mà đã không bằng trước đây thì sao chúng ta phải sợ hắn?” Mọi người giật mình tỉnh táo lại. Đúng vậy, nếu người đó thật sự còn sống, mà còn khỏe mạnh bình thường, thì gã đã sớm tìm bọn họ tính sổ rồi. Người khác không biết thân phận thật của bọn họ, nhưng hắn là người dạy dỗ bọn họ, tất nhiên phải rất quen thuộc rồi. Huống chi... mọi người nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, Andrew trầm giọng nói: “An, chúng ta tạm thời chưa biết rõ mối quan hệ giữa người phụ nữ này và người đó. Nếu thật sự là người đó thì hắn chắc chắn sẽ tới tìm cô. Cô có chuyện gì thì nhất định phải nói với bọn tôi trước.” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Đây là lý do mọi người tới đây sao?” Sicily gật đầu, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan: “Đúng vậy, bọn tôi đều rất lo lắng cho cô, người đó đối với cô… Bất kể thế nào, cô nhất định phải cẩn thận. An, là cô dẫn chúng tôi thoát khỏi nơi địa ngục đó, bây giờ, chúng tôi cũng sẽ không để mặc cô.” Những người khác đều gật đầu. Thẩm Thanh Lan nở nụ cười thản nhiên, “Là do mọi người tự cứu mình ra khỏi cái nơi địa ngục đó, nếu chỉ có một mình tôi thì cho dù bồi thêm cái mạng này cũng khó mà hủy diệt được nó.” “Không.” Eden lắc đầu, “An, em đừng xem nhẹ mình. Bọn anh tuy hận không thể chém người đó thành trăm nghìn mảnh, nhưng ngay cả dũng khí làm trái ý người đó bọn anh cũng không có, chứ đừng nói là giết hắn. Là em cho bọn anh dũng khí, là em đã cứu mọi người.” Thẩm Thanh Lan không đôi co vấn đề này nữa, đối với bọn họ mà nói, có phải hay không thì cũng không quan trọng. Kim Ân Hi chỉ người phụ nữ trên ảnh, “An, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần điều tra người phụ nữ này không?” “Không cần, nếu cô ta là người do người đó dạy dỗ thì chắc chắn sẽ biết rõ cách hành sự của chúng ta, có điều tra cũng không được gì. Chi bằng ôm cây đợi thỏ, đợi cô ta tự mình tới cửa.” “Cô ả rất kín miệng.” Kim Ân Hi nói, “Lần trước tớ từng bắt cô ả, đã tra hỏi nhưng không lấy được bất cứ tin tức có giá trị nào.” Thẩm Thanh Lan cũng không bất ngờ, nếu người phụ nữ này do người đó huấn luyện thì tất nhiên bọn họ khó mà moi được tin tức gì từ miệng cô ả. Giả mạo cô, tiếp cận cô, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, e rằng trò hay còn ở phía sau. Có điều… Thẩm Thanh Lan cau mày, người phụ nữ đó hình như không biết cô là Lãnh Thanh Thu, nhưng lại hiểu rất rõ Lãnh Thanh Thu, điều này khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu. Thẩm Thanh Lan chưa từng nghi ngờ Daniel. Cô hiểu cách làm người của Daniel, anh ta sẽ không làm những việc như thế này. Vậy thì sao người phụ nữ đó lại biết nhiều như thế? Thẩm Thanh Lan thật sự nghĩ không ra. “An, có phải em nghĩ ra điều gì không?” Eden hỏi. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không có gì. Thật ra mọi người không cần đến đây, người đó dù muốn đến tìm tôi thì cũng sẽ không nhanh như vậy.” Bọn họ đã bình yên vô sự nhiều năm, có thể thấy được người đó dù còn sống thì cũng bị thương rất nặng, hoàn toàn không gây được uy hiếp gì cho bọn họ. Nếu không chắc chắn thành công thì người đó sẽ không tùy tiện ra tay. “Mọi người về đi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo với mọi người.” Sicily nằm bò lên ghế sô-pha, “Chị không về đâu. An, em biết không, từ khi làm người mẫu, chị chưa có được một ngày nghỉ đúng nghĩa, lần này coi như nghỉ phép, chị chưa từng tới nước Z, đúng lúc có thể đi tham quan quốc gia của em luôn.” Eden nở nụ cười nhã nhặn, “Tôi tới tham gia một hội thảo nghiên cứu y học, tạm thời cũng sẽ ở lại đây một thời gian.” “Đừng nhìn tôi.” Andrew cười nhe răng, “Cô cũng biết rồi đấy, tôi tới đóng phim.” Thấy bọn họ nhất quyết không đi, Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp, “Vậy mọi người nhớ chú ý an toàn, nếu phát hiện có gì bất thường phải báo ngay với những người còn lại.” Mọi người gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi ra về. Còn lại Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi, cô ở đây đợi Nhan Tịch. “An, cậu sợ không?” Kim Ân Hi hỏi. Thẩm Thanh Lan cúi đầu, tóc che khuất mặt nên Kim Ân Hi không thấy rõ ánh mắt của cô, “Cậu sợ không?” Kim Ân Hi cười giễu, “Tớ có gì phải sợ? Từ nhỏ chúng ta đã phải giành giật sự sống từ trong địa ngục, bao nhiêu lần lưỡi hái của tử thần gác lên cổ, mà chúng ta vẫn sống đến bây giờ. Thời gian qua, chúng ta được sống như những người bình thường đã là thoải mái lắm rồi, sống lâu hơn một ngày chính là lời thêm một ngày. An, cậu biết không, tớ chưa từng nghĩ rằng có một ngày tớ sẽ được sống một cuộc sống bình thường, không cần trải qua những lần huấn luyện sống chết, không cần lo lắng người bên cạnh đột nhiên đâm mình một đao, không cần lo lắng một ngày nào đó đạn của kẻ địch sẽ găm vào tim mình. Tớ có thể tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời, có thể vui đùa như những người bạn đơn thuần trong sân trường. An, đây là cuộc sống cậu mang đến cho chúng tớ.” Nhớ lại những chuyện đã qua, khóe mắt Kim Ân Hi ẩm ướt. Thật ra, đâu phải chỉ những thứ này thôi đâu, nếu không có An, cô ấy đã sớm chết trong những lần huấn luyện không ngừng nghỉ, nếu may mắn không chết thì cô ấy cũng sẽ trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh, linh hồn vĩnh viễn rơi vào trong địa ngục. “An, cậu sợ không?” Kim Ân Hi nghẹn ngào hỏi. Thẩm Thanh Lan gật nhẹ đầu, “ Tớ sợ.” Kim Ân Hi kinh ngạc mở to mắt, hình như cô ấy không ngờ sẽ nghe được một tiếng “sợ” từ miệng An. “Tớ sợ nếu biết thân phận của tớ thì chồng tớ sẽ rời bỏ tớ, tớ sợ mình chết rồi thì anh ấy không biết phải sống như thế nào. Liệu sẽ có người nào yêu anh ấy như tớ đã từng, cùng anh ấy đi hết cuộc đời dài đằng đẵng này không. Ân Hi, tớ sợ chết.” Một người từng bất chấp cả mạng sống để hủy diệt tổ chức như An lại nói mình sợ chết? Giây phút này, Kim Ân Hi không thể diễn tả hết sự khiếp sợ trong lòng mình. Tình yêu có thể làm người ta thay đổi nhiều đến thế sao? “An, cậu yên tâm đi, người đó dù còn sống thì chúng ta vẫn có thể giết hắn lần thứ hai.” Kim Ân Hi vừa cười vừa nói. Thẩm Thanh Lan mỉm cười. “An, thật ra tớ luôn muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu và bọn tớ cùng nhau sống trong hoàn cảnh như vậy, vì sao cậu vẫn giữ được cái tâm ban đầu của mình?” An không giống bọn họ, nếu không có cô thì chắc chắn bọn họ đã trở thành những con quái vật máu lạnh rồi. Đáy mắt Thẩm Thanh Lan nhàn nhạt ánh sáng, “Bởi vì dù có rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào thì bên cạnh tớ luôn có người sưởi ấm trái tim tớ.” Lúc đầu là cậu bé kia, sau đó là Tần Mộc, sau nữa là nhóm Andrew. Bọn họ dùng hành động của mình để nói với cô, thật ra thế giới này vẫn luôn giành một phần thiện ý cho cô. Mà đối với những người như bọn họ, một tia ấm áp đã là thượng đế ban ơn rồi. Kim Ân Hi thấy tia sáng nơi đáy mắt cô thì nở nụ cười. “Chị, chị tới rồi hả?” Cửa nhà mở ra, Nhan Tịch xuất hiện ở cửa, thấy Thẩm Thanh Lan thì vui vẻ hỏi. “Em đi đâu thế?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Em tới nhà bạn học bổ túc, em có ghi giấy để lại cho chị Ân Hi, không phải đi mà không nói đâu.” Nhan Tịch vội giải thích. “Không cần khẩn trương, chị hỏi vì không thấy em nghe điện thoại của chị thôi.” Cô gọi điện thoại cho Nhan Tịch, nhưng không ai nghe máy. Nhan Tịch vội lấy điện thoại từ trong túi ra, ảo não nói: “Chị, em xin lỗi, điện thoại em cài chế độ im lặng nên em không biết.” Thẩm Thanh Lan không nói gì nữa, cô vẫy tay với Nhan Tịch, cô ấy tiến lại ngồi cạnh cô, thấp thỏm nhìn cô. “Chị, nếu chị muốn mắng em thì cứ mắng đi.” Thẩm Thanh Lan buồn cười, cô là người không nói lý lẽ vậy sao? “Em liên lạc với người nhà chưa?” Thẩm Thanh Lan nói sang chuyện khác. Nhan Tịch là một cá thể độc lập, đi đâu là tự do của cô ấy, chỉ cần không nguy hiểm là được, Thẩm Thanh Lan sẽ không quản quá nhiều. Sắc mặt Nhan Tịch tối sầm, hôm qua Nhan Thịnh Vũ gọi điện thoại cho cô ấy, nói ba mẹ đã ly hôn, mẹ đã rời khỏi nhà họ Nhan. Nhan Thịnh Vũ không nói nguyên nhân ly hôn, nhưng cô ấy có thể đoán được một ít, dù sao cô ấy cũng đã từng nghe ba mẹ cãi nhau qua điện thoại. “Chị, ba mẹ em ly hôn rồi.” Nhan Tịch nhẹ giọng nói. Trong phòng khách chỉ còn hai người. Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan muốn nói chuyện riêng với Nhan Tịch nên đã về phòng. “Ba cho rằng mẹ em làm đứa con gái riêng của ba mất tích nên nhất quyết muôn ly hôn với mẹ.” Nhan Tịch khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô ấy. “Nhưng em tin mẹ, mẹ em là một người hiền lành, chắc chắn sẽ không làm chuyện ác độc như vậy.” Thẩm Thanh Lan không đưa ra bất cứ đánh giá nào về Triệu Giai Khanh, bởi vì ngay cả cô cũng nghi ngờ chuyện Tần Mộc mất tích có liên quan tới bà ấy, chỉ là bây giờ còn chưa có chứng cứ mà thôi. “Chị là người ngoài, khó mà phán xét chuyện của ba mẹ em. Sau này em có dự định gì chưa?” Khuôn mặt Nhan Tịch đầy vẻ mê mang. Cô ấy từng có một gia đình hạnh phúc, sau lại biết hạnh phúc này là giả, mà bây giờ, ngay cả hạnh phúc giả đó cũng biết mất. “Em cũng không biết, bây giờ em chỉ nghĩ được là phải thi đỗ Đại học B, còn những chuyện khác em chưa nghĩ tới.” Thẩm Thanh Lan nhớ tới cuộc gọi của Nhan Thịnh Vũ, bèn nói: “Có muốn ra nước ngoài du học không? Đổi một hoàn cảnh mới, biết đâu em sẽ thấy thoải mái hơn.” Nhan Tịch lắc đầu, “Em không muốn ra nước ngoài học. Ở đây có người thân và bạn bè của em, ra nước ngoài chỉ có một mình, em sẽ sợ.” Thẩm Thanh Lan hiểu cảm giác của Nhan Tịch, lúc cô vừa bị bọn buôn người bắt cóc, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và những người xa lạ, cô cũng rất sợ. Sau này, mỗi ngày cô phải sống trong sự sợ hãi giữa sống chết, chỉ là dần dần sự sợ hãi đó bị đã những thứ khác thay thế. “Người thân và bạn bè không thể sống cùng em cả đời. Con đường tương lai phải do em tự mình quyết định, dù có đối mặt với chuyện gì đi nữa, cũng phải dũng cảm lên.” Thẩm Thanh Lan chậm rãi nói. “Chị, em biết rồi, em sẽ kiên cường, chỉ là có vài chuyện bây giờ em nghĩ không thông thôi.” Nhan Tịch nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: “Chị, liệu có một ngày nào đó, đứa con gái kia của ba em sẽ trở về không?” “Em có hy vọng chị ấy trở về không?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại cô ấy. Nhan Tịch lắc đầu, “Em không biết, mẹ chị ấy hại ba mẹ em ly hôn, em hận chị ấy. Nhưng nghĩ đến việc chị ấy phải rời khỏi cha mẹ từ nhỏ, một mình trôi dạt khắp nơi, không thể ở bên cạnh người thân của mình là em không hận nổi nữa.” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nặng nề, trong mắt là cảm xúc mà Nhan Tịch nhìn không hiểu. Tần Mộc, nếu chị còn sống, biết mình có một đứa em gái thế này thì chị cũng sẽ thích em ấy như em, đúng không? Không phải, có thể là do em nhìn thấy sự ấm áp của chị trên người Nhan Tịch, nên mới thích em ấy như thế. Nhan Tịch, mong em vĩnh viễn đơn thuần thiện lương như bây giờ. “Nhan Tịch, mặc kệ tương lai thế nào thì em cũng đừng oán hận thế giới này. Cũng đừng hận ba của em, ông ấy có lỗi với mẹ em, chứ không hề có lỗi với em. Chuyện của người lớn cứ để người lớn giải quyết, em là con của họ, dù họ không còn ở bên nhau nhưng chắc chắn vẫn sẽ yêu thương em như cũ. Em hiểu không?” Nhan Thịnh Vũ đã nhờ Thẩm Thanh Lan nói những lời này, hoặc nói đúng hơn là Triệu Giai Khanh nhờ cô nói. Không cần biết Triệu Giai Khanh là người như thế nào, chỉ dựa vào tấm lòng của một người mẹ dành cho con gái này, cô sẽ không từ chối lời nhờ cậy. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô ở đây đợi Nhan Tịch trở về. Nhan Tịch ngẩn người nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt Thẩm Thanh Lan là sự ấm áp cưng chiều. Viền mắt lại ướt, cô ấy gật mạnh đầu, nghẹn ngào nói: “Em hiểu rồi, chị.” Lúc Thẩm Thanh Lan ra khỏi Thượng Nhã Uyển thì trời đã khuya lắm rồi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi gọi cho Phó Hoành Dật. Anh vẫn chưa ngủ, thấy cô gọi thì bắt máy ngay. “Thanh Lan.” Giọng nói trầm thấp từ tính vẫn ấm lòng người như trước. Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong lên, “Nhiều việc lắm sao?” “Vừa mới xong việc.” Phó Hoành Dật nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, là tiếng còi xe, “Em đang ở bên ngoài sao?” “Tai thính thật đấy.” Thẩm Thanh Lan nói, “Em vừa tụ tập với vài người bạn, đang về nhà.” Phó Hoành Dật tưởng là nhóm Vu Hiểu Huyên, nên không hỏi nhiều, “Có uống rượu không?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không, em chỉ uống nước trái cây.” “Lạnh?” “Không phải, nước có nhiệt độ bình thường.” Phó Hoành Dật hài lòng, “Bác sĩ Đông y lần trước anh nói với em đã trở về, vài ngày nữa anh về sẽ dẫn em đi khám.” Cơ thể Thẩm Thanh Lan tính hàn, mỗi lần dì cả đến là rất đau đớn. Tuy cô chịu đựng được, nhưng anh không nỡ nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Anh nghe nói Đông y trị chứng này rất tốt. “Thật ra em có thể tự đi một mình.” Thẩm Thanh Lan lại rất thoải mái. “Đợi anh hai ngày nữa, anh đi cùng với em.” Phó Hoành Dật kiên trì, Thẩm Thanh Lan cũng đành tùy ý anh. “Hoành Dật, anh ngủ chưa?” Trong điện thoại bỗng truyền đến giọng nữ, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi cứng lại, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường. Sắc mặt Phó Hoành Dật hơi khó coi, anh giải thích: “Là quân y, hôm nay anh hơi đau đầu, cô ấy đến đưa thuốc giảm đau. Em đừng nghĩ nhiều.” Hôm nay bệnh đau đầu tái phát, Phó Hoành Dật định không nói với Thẩm Thanh Lan, nhưng nếu bây giờ không giải thích thì anh sợ Thẩm Thanh Lan sẽ nghĩ nhiều. Dù cô không phải là một người nhỏ nhen, nhưng Phó Hoành Dật sẽ không để những hiểu lầm không cần thiết tồn tại. Lúc đầu Thẩm Thanh Lan cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng nghe Phó Hoành Dật nói đau đầu, thì lập tức khẩn trương. Nếu không quá đau thì sao phải uống thuốc, “Sao lại đau đầu?” Phó Hoành Dật cười khẽ, “Bệnh cũ thôi, ngủ một giấc là khỏe, do quân y làm quá lên thôi, em đừng lo lắng.” Thẩm Thanh Lan vẫn có chút không yên lòng, “Nói chuyện đến đây thôi, anh ra mở cửa lấy thuốc trước đi, uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.” “Anh thật sự không sao.” Phó Hoành Dật nhấn mạnh. “Đừng để em lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói một câu, Phó Hoành Dật lập tức phải nhượng bộ. Anh cúp điện thoại, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, Khương Văn Tĩnh vẫn còn đứng chờ, thấy anh bước ra liền cười dịu dàng, đưa thuốc giảm đau cho anh, “Em nghe chính ủy nói bệnh đau đầu của anh tái phát, nên tới đưa anh thuốc giảm đau, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì anh hãy uống thuốc.” Tay cô ta rất đẹp, là bàn tay cầm dao phẫu thuật, thon dài trắng nõn. Phó Hoành Dật nhìn hộp thuốc, không nhận lấy mà lạnh lùng nói: “Tôi không cần thuốc giảm đau, cô đem về đi. Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.” Nụ cười trên mặt Khương Văn Tĩnh cứng đờ, “Em chỉ muốn quan tâm anh một chút thôi mà. Chúng ta dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, không thể làm người yêu, chẳng lẽ cũng không thể làm bạn sao?” Phó Hoành Dật cau mày, “Tôi đã kết hôn rồi, tôi không muốn có những hiểu lầm không đáng có.” Khương Văn Tĩnh sững sờ nhìn khuôn mặt của người đàn ông khiến mình say mê, “Hoành Dật, em biết anh đã kết hôn rồi. Em cũng không có ý gì khác, chỉ muốn ở cạnh anh với tư cách bạn bè, như vậy cũng không được sao?” “Không được.” Phó Hoành Dật chỉ để lại hai chữ rồi đóng cửa lại. Tay Khương Văn Tĩnh vẫn còn đang ở trong tư thế cầm hộp thuốc giơ lên không trung. “Chị Văn Tĩnh, chị đứng trước phòng anh trai em làm gì thế?” Cố Dương lững thững đi tới, Khương Văn Tĩnh cứng người, rút tay lại, xoay người liền thấy Cố Dương đứng dựa người trên tường. Cậu ta mặc bộ đồ huấn luyện, lắc lư mũ trong tay, dáng vẻ không hề đứng đắn. Khương Văn Tĩnh cười nhẹ, “Không có gì, đã muộn rồi, sao em chưa ngủ mà tới đây làm gì?” “Em tới tìm anh trai em.” Cố Dương nhìn Khương Văn Tĩnh bằng ánh mắt “Chị bị ngốc hả? Vậy mà cũng phải hỏi.” Khương Văn Tĩnh xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác, “Anh trai em hình như ngủ rồi.” “Ồ.” Cố Dương thuận miệng trả lời, rồi nhìn Khương Văn Tĩnh: “Chị Văn Tĩnh đang cầm gì vậy?” “Không có gì, không còn sớm nữa, chị về ngủ đây.” Khương Văn Tĩnh nói xong thì vội vã bước đi. Cố Dương cười cười, lắc đầu nhìn bóng lưng chật vật của cô ta. Khương Văn Tĩnh là bạn học cấp 2 của Phó Hoành Dật, sau này anh ra nước ngoài, lúc về nước là vào quân đội ngay, sau đó liền thấy Khương Văn Tĩnh làm bác sĩ quân y trong quân đội. Khi đó, Phó Hoành Dật được chọn vào quân đội đặc chủng, phần lớn thời gian không ở thủ đô nên Khương Văn Tĩnh không có cơ hội gặp anh. Lần này, Phó Hoành Dật trở về làm huấn luyện viên nên liền gặp phải cô ta. Khương Văn Tĩnh thường xuyên xuất hiện bên cạnh Phó Hoành Dật. Mặc dù ngay từ đầu chuyện này hơi khó hiểu, nhưng dần dà, mọi người liền biết là bác sĩ Khương thích đội trưởng Phó. Nếu Thẩm Thanh Lan chưa từng xuất hiện thì Cố Dương có thể sẽ chấp nhận Khương Văn Tĩnh làm chị dâu của mình. Bởi vì cô ta xinh đẹp, tính cách lại rất được, đa số đàn ông đều sẽ thích. Nhưng khi gặp Thẩm Thanh Lan rồi, Cố Dương đột nhiên cảm thấy phụ nữ phải văn võ song toàn như chị dâu mình mới tốt. Cố Dương gõ cửa, “Anh, mở cửa cho em!” Bên trong không có bất cứ tiếng động nào, Cố Dương tiếp tục gõ cửa, “Anh, nếu anh không mở cửa thì em sẽ gọi điện thoại cho chị dâu nói anh có tình nhân trong quân đội.” Cửa nhanh chóng được mở ra, sắc mặt Phó Hoành Dật rất lạnh. Cố Dương rùng mình, cười nịnh nói: “Anh, em đùa thôi mà, anh đừng tưởng thật.” Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn cậu ta, “Hơn nửa đêm không ngủ, còn có thời gian ra ngoài lang thang. Xem ra gần đây đội trưởng Phương quá nương tay với em rồi, ngày mai phải tìm anh ta nói chuyện mới được.” Đội trưởng Phương là đội trưởng của Cố Dương, bình thường phụ trách huấn luyện bọn họ. Cố Dương tỏ vẻ đau khổ, “Anh, em biết lỗi rồi, em thật sự biết lỗi rồi mà, em chỉ đùa với anh thôi. Anh trai em là ai chứ? Là chiến thần mặt lạnh, ngoại trừ chị dâu, anh đến nhìn những người phụ nữ khác cũng lười.” “Đừng khua môi múa mép nữa, nói chuyện chính.” Phó Hoành Dật rất đau đầu nên lười phải ở đây lãng phí thời gian với Cố Dương. “Anh…” Cố Dương do dự, “Anh có thể thương lượng với ông ngoại cho em xuất ngũ sớm hơn không? Cuộc sống trong quân đội không hợp với em, cả ngày ở cùng một đám đàn ông, toàn thân đều là mồ hôi, từ sáng sớm đến tối, quần áo không lúc nào khô.” Cố Dương than phiền cuộc sống trong quân đội. Cậu ta vào quân đội chưa tới một tháng đã bắt đầu chịu không nổi nữa. Từ nhỏ, cứ đến nghỉ đông và nghỉ hè là cậu ta bị Phó lão gia ném vào trong quân đội rèn luyện, nhưng những lần đó không thể so sánh với kiểu huấn luyện chính thức như bây giờ được. “Ngại khổ?” Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn Cố Dương, nhìn xuống cái mũ của cậu ta một lát. Cố Dương bất giác hoàn hồn, vội vàng đội mũ lên. “Không phải em ngại khổ, mà là cuộc sống trong quân đội thật sự không thích hợp với em. Anh xem cái tính cà lơ phất phơ này của em đi, làm sao thích hợp làm quân nhân? Còn không phải làm nhục hai chữ quân nhân này sao?” Vì muốn rời khỏi quân đội mà Cố Dương không tiếc hạ thấp bản thân mình. “Vẫn còn tự biết bản thân mình thế nào cơ đấy.” Phó Hoành Dật bình thản nói. Cố Dương vui vẻ, “Vậy là em có thể rời khỏi quân đội hả?” “Nằm mơ.” Phó Hoành Dật hừ lạnh nhả ra hai chữ. Cố Dương suy sụp kêu than: “Anh…” “Em có gọi tổ tiên cũng vô dụng thôi. Muốn rời khỏi quân đội? Được, em tự mình gọi ông nội đi, nếu có thể thuyết phục được ông nội thì anh sẽ để em đi.” Cố Dương vò đầu. Nói cũng như không, nếu cậu ta có thể thuyết phục được Phó lão gia thì đã sớm rời khỏi đây rồi, làm gì còn ở tới bây giờ, “Anh, anh giúp em đi mà.” Phó Hoành Dật cũng không vội đuổi Cố Dương, anh kéo ghế ngồi xuống, “Cố Dương, chúng ta tính sổ một chút nhỉ.” Cố Dương vô thức đứng thẳng người, vẻ mặt phòng bị nhìn Phó Hoành Dật, “Anh, giữa chúng ta đâu có sổ sách nợ nần gì đâu, em chưa từng mượn tiền anh mà.” “Sòng bạc Cực Nhạc.” Phó Hoành Dật nhả ra bốn chữ. Khuôn mặt Cố Dương lại suy sụp, “Anh, sao bây giờ anh còn nhắc lại chuyện này? Chẳng phải là em đã ngoan ngoãn vào quân đội rồi sao?” Cậu ta nhỏ giọng oán giận. Trước đây là vì chuyện này nên cậu ta mới thỏa hiệp, chấp nhận vào quân đội, ai ngờ bây giờ Phó Hoành Dật lại lôi chuyện này ra nói. “Cố Dương, gia quy của nhà họ Phó là gì?” Phó Hoành Dật trầm giọng hỏi. Sắc mặt Cố Dương cứng đờ, “Không được phép động vào cờ bạc và ma túy, nếu không sẽ đuổi khỏi nhà họ Phó.” Nhà họ Phó mặc dù là thế gia giàu có, nhưng lại không có quá nhiều quy củ, cũng không có yêu cầu gì nghiêm khắc với con cháu đời sau, chỉ phải tuân thủ nghiêm túc một quy định duy nhất này. “Anh, em sai rồi.” Cố Dương nhận sai, dù không mang họ Phó nhưng cậu ta vẫn là một thành viên của nhà họ Phó, cũng phải chấp hành gia quy. “Cố Dương, em đã hai mươi bốn tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, anh cũng không cần phải dạy em đạo lý làm người. Anh biết có người gài bẫy em trong chuyện ở sòng bạc. Nhưng em hãy dùng cái đầu của mình suy nghĩ xem, nếu em không có cái lòng đó thì làm sao người ta có thể gài bẫy em?” Khuôn mặt Cố Dương đỏ bừng, chuyện sòng bạc đúng là do cậu ta ngu ngốc nên mới bị người ta thừa cơ lợi dụng. Cậu ta cũng biết tính cách mình còn chỗ thiếu sót, làm việc theo cảm tính, bất chấp hậu quả, không chịu được người khác khích tướng. Chuyện đua xe cũng thế, nếu không phải là Lâm Hạo khích tướng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Thấy Cố Dương im lặng, Phó Hoành Dật tiếp tục nói: “Em là đàn ông, tương lai sẽ gánh vác trách nhiệm của cả gia đình. Lẽ nào sau này có vợ rồi, em vẫn làm việc bất chấp hậu quả như thế?” “Ông nội và dượng cũng không trông mong em có tương lai gì trên con đường quân nhân này. Cho em vào quân đội là để quân đội mài giũa tính tình của em, để em trưởng thành, chững chạc hơn mà thôi. Còn nữa, em đã có kế hoạch cho tương lai chưa? Sau này em sẽ làm gì? Chẳng lẽ cứ sống qua ngày đoạn tháng như thế này? Anh chỉ nói đến đây thôi, em trở về suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ xong rồi chúng ta lại nói tiếp.” Vẻ mặt Cố Dương nặng nề, cậu ta đi ra ngoài, liền thấy Cố Khải đang đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt không biểu cảm. Cố Dương vẫy vẫy tay, “Đi thôi!” Cố Khải đuổi theo Cố Dương. “Cố Khải, anh nói xem, có phải em thật sự là người không hiểu chuyện không?” “Đúng vậy.” Không chỉ Cố Dương, mà ngay cả anh ta cũng thế, tuy anh ta lớn hơn Cố Dương một tuổi, nhìn bề ngoài thì chững chạc, nhưng tính tình lại chẳng khác Cố Dương là bao. Cố Dương sa sầm mặt, nhấc chân đạp Cố Khải một cái, nhưng lại bị Cố Khải tránh được. “Anh an ủi em vài câu thì chết sao?” “Em đâu phải con gái, an ủi cái gì?” Cố Dương đen mặt, nhưng không đá nữa mà kề vai bá cổ với Cố Khải, đi về phòng mình. Phó Hoành Dật xoa huyệt Thái Dương. Anh thật sự rất đau đầu, bèn đi tắm rồi lên giường đi ngủ. Hai ngày sau, Thẩm Thanh Lan đã xem hết luận văn tốt nghiệp và bản dịch của Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên gửi tới, cô sửa vài lỗi sai, đi in ra, rồi gửi cho giảng viên hướng dẫn giúp hai người họ. Bởi vì là thứ hai nên trong sân trường không có nhiều người, Thẩm Thanh Lan thở phào một hơi, cô không quen giải quyết những chuyện như lần trước. Vừa ra khỏi khu hành chính, một bóng đen đã nhào về phía cô. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, cô lui về sau một bước khiến người kia vồ hụt. Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới thấy rõ người đó là Ngô Thiến. Từ sau lần gặp ở trung tâm mua sắm vào một năm trước, cô chưa từng gặp lại Ngô Thiến lần nào. Lần đó, quần áo trên người cô ta toàn là hàng hiệu, cô ta đi cùng một lão già. Hôm nay gặp lại, khuôn mặt cô ta đã trở nên tiều tụy, quầng mắt thâm đen, chắc là đã mấy ngày không ngủ rồi. “Cô làm gì vậy?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi. Giữa cô và Ngô Thiến không cần phải khách sáo. Ngô Thiến không nói gì, mà quỳ sụp trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, cô giúp tôi đi! Cầu xin cô hãy giúp tôi.” Cô ta thật sự là không còn cách nào khác, nếu không thì đã chẳng đến cầu xin Thẩm Thanh Lan, dù sao cô ta cũng rất ghét Thẩm Thanh Lan. “Cô đứng lên đi.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày, cô rất không thích ai đó cứ hở một chút là quỳ xuống. Ngô Thiến không chịu đứng lên, “Thẩm Thanh Lan, cô đồng ý giúp tôi đã, cô đồng ý thì tôi mới đứng lên.” “Cô phải nói là chuyện gì thì tôi mới biết có thể giúp cô được hay không.” Ngô Thiến vẫn không đứng lên mà nói: “Cô cho tôi vay ít tiền được không? Không nhiều đâu, hai trăm nghìn là đủ rồi.” Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn Ngô Thiến, “Cô cần số tiền này làm gì?” Nếu có người thân bị bệnh, cần dùng tiền gấp thì cô sẽ cho mượn. Nhưng Ngô Thiến phải cho cô một lý do hợp lý. “Tôi…” Ngô Thiến hơi dừng lại, “Ba tôi bệnh nặng, cần phải phẫu thuật, bác sĩ nói cần ít nhất hai trăm nghìn. Cô cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy, đâu có nhiều tiền như vậy, mà bạn bè tôi cũng không thể cho mượn ngay từng đấy tiền, nên tôi chỉ có thể tới cầu xin cô.” Ngô Thiến vừa nói vừa nức nở. Thẩm Thanh Lan nhìn Ngô Thiến, “Ba cô bị bệnh gì?” “Ung thư dạ dày, đã là giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nếu bây giờ phẫu thuật thì ít nhất… còn sống thêm được vài năm.” Ngô Thiến nói, xoắn ngón tay. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan khiến cô ta rất khó chịu, nhưng bây giờ cô ta đang cầu xin người ta, đành phải hạ thấp mình. Thẩm Thanh Lan thấy động tác của cô ta thì trầm tư, “Cô vừa nói ba cô bị bệnh?” Ngô Thiến gật đầu, “Mới phát hiện lúc Tết, họ hàng thân thích đều đã mượn hết rồi, tôi lại không quen ai có tiền, thật sự không còn cách nào nữa. Cô cho tôi vay hai trăm nghìn đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cô, tôi có thể viết giấy nợ mà.” “Cho tôi số điện thoại nhà cô.” “Cái gì?” Ngô Thiến không hiểu ra sao, đang nói chuyện mượn tiền mà, hỏi số điện thoại nhà cô ta làm gì? “Cách liên hệ với cha mẹ cô, bây giờ ba cô ở bệnh viện nào? Tôi có thể cho cô mượn hai trăm nghìn, nhưng tôi phải làm rõ tình hình đã. Tôi cũng muốn hỏi bác sĩ xem có thể giúp đỡ được gì không.” “Ba mẹ tôi không có điện thoại di động, bây giờ ba tôi đang nằm viện, gọi điện thoại về nhà cũng không có ai bắt máy. Cô đưa tiền cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đóng tiền viện phí và tiền phẫu thuật.” Ngô Thiến nói, đáy mắt hiện vẻ hoảng loạn. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn Ngô Thiến đã hoàn toàn lạnh lẽo, “Ngô Thiến, ba mẹ của cô sẽ hối hận vì đã sinh ra một đứa con gái như cô.” Mặt Ngô Thiến biến sắc, “Thẩm Thanh Lan, cô có ý gì?” “Vì để vay tiền mà cô lợi dụng luôn cả cha mẹ ruột mình sao?” “Thẩm Thanh Lan, không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng, đừng có ở đây nói linh tinh.” Ngô Thiến cũng không thèm quỳ nữa mà đứng lên. “Tôi nói linh tinh hay không, trong lòng cô rất rõ ràng.” Thẩm Thanh Lan lười phải vạch trần cô ta, bèn đi ngang qua cô ta. Ngô Thiến khẽ kêu lên, “Thẩm Thanh Lan! Cô thấy chết mà không cứu sao? Đó là một mạng người đấy!” Thẩm Thanh Lan nhìn Ngô Thiến, “Nếu ba cô thật sự bệnh nặng thì tôi chắc chắn sẽ cho cô vay tiền. Nhưng ba cô có bị bệnh không? Ngô Thiến, làm người cần phải có giới hạn đạo đức.” Sắc mặt Ngô Thiến tái xanh, “Thẩm Thanh Lan, cô có gì hơn người chứ? Chỉ là có xuất thân tốt một chút thôi. Nếu cô giống tôi, có khi bây giờ cô còn không bằng tôi đâu. Cô có lập trường gì mà chỉ trích tôi? Lúc ở quán bar, nếu không phải do cô thì sao tôi có thể lưu lạc tới tình trạng này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]