Nhan Tịch nhặt lên xem thì thấy trong bức ảnh là bà cô ấy lúc còn trẻ, bên cạnh là một cô gái, nhưng lại không phải mẹ mình. Ba cô ấy còn bế một cô bé trong lòng, ba người cười rất vui vẻ.
Nhất là ba cô ấy, cô ấy chưa từng thấy ông ấy cười vui vẻ đến thế. Tuy từ lúc cô ấy còn bé, ba cũng rất thương cô ấy, luôn cười với cô ấy, nhưng nụ cười đó không giống thế này.
Tấm ảnh này không phải bức lần trước cô ấy trông thấy, nhưng cô bé trong hai bức ảnh lại là cùng một người.
Nhan Tịch kinh ngạc nhìn bức ảnh, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Tiểu Tịch, con đang làm gì thế?” Nhan An Bang trầm giọng hỏi.
Nhan Tịch bị dọa, đánh rơi cái hộp, những phong thư vung vãi đầy dưới đất, trên tay cô ấy chỉ còn lại tấm ảnh kia.
Nhan An Bang nhìn bức ảnh trong tay cô ấy và thư rơi đầy đất thì biến sắc, đi nhanh đến, giật lấy bức ảnh trong tay cô ấy, “Ai cho con tự tiện lục lòi đồ của người khác? Mẹ con dạy con như vậy sao?”
Thấy ba như vậy, Nhan Tịch hốt hoảng, sắc mặt tái nhợt, “Ba, con không cố ý.”
Nhan An Bang thấy vẻ mặt của con gái cũng biết là mình đã làm con sợ, bèn dịu mặt, “Tiểu Tịch, về sau đừng tùy tiện vào thư phòng của ba, càng không được tùy tiện lục lọi đồ của ba, biết chưa?”
Nhan Tịch gật đầu, rũ mắt xuống, nhìn tấm ảnh trong tay Nhan An Bang, “Ba, người trong ảnh là ba sao? Hai người kia có quan hệ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596617/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.