Thẩm lão gia nhìn Lý Đại Đầu, “Hi Đồng quả thật được gia đình chúng tôi nhận nuôi, nhưng trước lúc nhận về, viện trưởng cô nhi viện đã nói, con bé trở thành cô nhi là vì ba mẹ không ai chăm sóc, nên nó mới bị đưa đến cô nhi viện. Bây giờ hai người bỗng nhiên nhảy ra, nói hai người là ba mẹ ruột của nó, vậy chuyện này nên giải thích thể nào? Là hai người nói dối? Hay năm đó viện trưởng cô nhi viện nói dối?”
Lý Đại Đầu xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, Điền Thúy Phương đành phải lên tiếng, “Thật ra chuyện này đều tại tôi hết. Nếu không phải do tôi vô dụng, không có bản lĩnh thì ngày xưa chúng tôi đã không bỏ rơi Tam Nha rồi.”
Bà ta đỏ hoe mắt, nói tiếp, “Quê chúng tôi ở Tương Nam, chỉ là một thôn nhỏ lạc hậu trong núi, người dân trong thôn đều sống dựa vào trồng trọt, đời sống rất khó khăn. Ở chỗ chúng tôi, nếu không có con trai thì sẽ bị người ta nói là tuyệt hậu. Tôi lấy cha nó năm năm, sinh được ba đứa con thì đều là con gái, trong nhà lại rất thiếu thốn, đồ ăn ít ỏi, chỉ có thể gắng gượng nuôi hai người lớn, sao có thể nuôi thêm ba đứa trẻ nữa. Lúc đó, tôi lại mang thai, ai cũng nói đứa bé trong bụng tôi là con trai, vì thế tôi đã bàn bạc với ba nó, muốn đưa Tam Nha cho người khác nuôi.”
Nói đoạn, bà ta im lặng một chút, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Hi Đồng, “Nhưng Tam Nha là con gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596610/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.