Vóc dáng của anh rất cao, dù cô đi giày cao gót, thì cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ ánh mắt của anh.
Lúc này, anh không còn nở nụ cười ôn hòa thường ngày nữa mà chỉ có vẻ mặt trầm tĩnh, trông lại càng có nét giống Thẩm Thanh Lan hơn.
“Em vì người đàn ông đó nên mới đến tham gia tiệc cuối năm?” Thẩm Quân Dục từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Không thích bị người ta nhìn như vậy nên Phương Đồng lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Thẩm Quân Dục. Nghĩ đến câu hỏi của anh, mắt cô tối sầm lại. Nói cách khác, anh đã nghe hết những lời vừa rồi? Người này đã đứng ở đây đã bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi?
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Thẩm Quân Dục bình thản nói: “Anh đã thấy hết những việc nên lẫn không nên nhìn.”
Phương Đồng nghe vậy thì cả người cứng đờ, vẻ mặt hơi tức giận, “Không ngờ Thẩm đại thiếu gia lại có sở thích nhìn trộm.”
“Anh không nhìn trộm, anh nhìn một cách quang minh chính đại.” Thẩm Quân Dục hờ hững nói. Anh thấy Thẩm Thanh Lan vẫn chưa đi lên thì bèn xuống tìm cô, kết quả là thấy được một trò hay trên boong thuyền.
Anh không có ấn tượng với người đàn ông kia, có lẽ là bạn trai của cô bé này. Ngoại hình của cô bé ưa nhìn, nhưng mắt nhìn người thì lại chẳng hề tốt.
May mà Thẩm đại thiếu gia chỉ nghĩ ở trong lòng, nếu bị Phương Đồng biết thì cô lại ấm ức rồi.
Bực bội vì lời nói của Thẩm Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596592/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.