Kim Ân Hi hoảng sợ nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, trên đời này còn có cái gì mà cậu không biết không?” Người nào trong nhóm bọn họ cũng có sở trường riêng, ví dụ như cô ấy giỏi máy tính, Eden yêu thích y thuật, Sicily rành thôi miên, mà An thì hầu như cái gì cũng biết, năng lực chiến đấu cá nhân mạnh nhất trong nhóm bọn họ. Thế mà cô lại còn biết vẽ.
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu, hếch cằm ra vẻ trầm tư, “Hình như không có.”
Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan nói đùa thì vẻ mặt lại càng hoảng sợ. Mới mấy năm không gặp, An hình như không còn giống trước kia mà có… hơi người hơn trước đây, hơi người, đúng, chính là hơi người.
Daniel đến rất nhanh, chuông cửa vang lên lúc Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi vẫn còn đang trò chuyện.
“Thanh Lan, tác phẩm mới ở đâu?” Daniel vừa vào đã bắt đầu nhìn tới ngó lui, hoàn toàn không thấy trong nhà còn người thứ ba.
Thẩm Thanh Lan chỉ cái túi trên ghế sofa. Daniel sáng mắt lên, vội vàng lấy bức tranh bên trong ra, hoàn toàn không để ý đến Kim Ân Hi đang ngồi trên ghế sofa.
Kim Ân Hi tò mò nhìn người đàn ông ẻo lả này, hơi khó chịu vì hành vi bỏ qua mình của đối phương. Cô ấy đã nghe Thẩm Thanh Lan nói đây là người đại diện của cô.
“Thanh Lan, nếu đưa bức tranh này đi thi thì chắc chắn sẽ đoạt giải.” Daniel rất kích động, “Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ mang bức tranh này đi đấu giá, đến lúc đó nhất định có thể hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596577/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.