Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Hàn Dịch lóe sáng, anh không cử động, cứ ngây ra nhìn động tác của Vu Hiểu Huyên. Anh đương nhiên biết Vu Hiểu Huyên bây giờ đã say rồi, cô uống hết một chai rượu vang, có thể không say sao?
Vu Hiểu Huyên lại đưa lưỡi liếm môi Hàn Dịch, vẫn không ngọt. Cô nhíu mày, hình như hơi hoang mang nên lại ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách với Hàn Dịch, sau đó lại cúi đầu như đang tự hỏi sao thạch rau câu này không ngọt.
Cảm xúc trên môi biến mất khiến Hàn Dịch bất mãn nhíu mày. Anh nhìn Vu Hiểu Huyên đang cúi đầu, tối sầm mắt lại, đưa tay kéo cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn.
Đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng Vu Hiểu Huyên ra, tiến quân thần tốc, bắt đầu hoành hành. Mùi rượu ngập tràn trong miệng khiến Hàn Dịch nhắm hai mắt lại.
Vu Hiểu Huyên nhíu chặt mày, đến lúc Hàn Dịch phát hiện có điều gì đó là lạ thì chỉ kịp nghiêng đầu ra.
Mùi hôi chua của thức ăn đã tiêu hóa và mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí. Cảm giác ươn ướt trên ngực và cổ khiến sắc mặt Hàn Dịch còn đen hơn đáy nồi, cả người trở nên lạnh lẽo
Anh thậm chí không dám nhìn xuống người, sợ sau khi nhìn xuống sẽ không nhịn được mà chém cái người trước mặt.
Vu Hiểu Huyên nôn xong đã thoải mái hơn, cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất. Cơ thể Hàn Dịch phản ứng nhanh hơn đầu óc, bước tới đỡ cô, bãi nôn vốn chỉ có trên người anh cũng dính lên người Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596574/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.