“Còn Lan Lan có về nhà không?” Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Thanh Lan.
“Đưa bọn em về trường đi.”
“Được.”
Đưa ba nữ sinh về đến cổng trường, nhìn thấy bọn họ đi vào, Thẩm Quân Dục mới lái xe đi.
“Thanh Lan, có phải cậu nên giải thích với chúng tớ một chút không?” Giọng âm u của Vu Hiểu Huyên vang lên từ phía sau. Thẩm Thanh Lan dừng bước lại.
“Đi dạo trong sân trường một lát nhé?” Thẩm Thanh Lan nói.
Hai người kia không có ý kiến. Bọn họ ngồi ở sườn núi Tình Nhân trong sân trường.
“Tớ đúng là người nhà họThẩm mà hai cậu biết.’’ Thẩm Thanh Lan nói với giọng bình tĩnh.
“Lúc tớ năm tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc, rồi được một đôi vợ chồng nhận nuôi. Nhưng sau này đôi vợ chồng đó có con nên đã đưa tớ đến cô nhi viện, vì vậy tớ lớn lên ở cô nhi viện. Năm mười lăm tuổi, đột nhiên có một cặp vợ chồng đến tìm tớ, nói tớ chính là con gái mà bọn họ đã thất lạc nhiều năm. Bọn họ đã mất mười năm mới tìm được tớ, sau đó tớ trở về nhà họ Thẩm.”
“Lúc tớ trở về nhà, tớ biết trên tớ có một người anh trai, chính là người vừa rồi các cậu nhìn thấy. Tớ còn một người chị được nhận nuôi. Nghe nói năm tớ bị thất lạc, mẹ tớ bị trầm cảm nghiêm trọng vì không tìm thấy tớ, suýt không còn nữa. Ba tớ vì mẹ nên đã nhận nuôi một bé gái trong cô nhi viện, sau đó bệnh tình mẹ tớ mới từ từ tốt lên.”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh kể về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596512/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.