Cố Khải là một người điềm tĩnh. Chào hỏi Thẩm Thanh Lan xong liền không lên tiếng nữa. Mọi người ở đây đều đã quen nên thấy rất bình thường, có thể thấy tính cách của anh ta là như vậy.
Giang Thần Hi thì là một người ôn tồn lễ độ. Nhìn qua thấy anh ta có nét giống anh cô. Tuy vậy, nhìn kỹ mới thấy. Mặc cho hai người này đều tao nhã, nhưng một người là tính cách ăn sâu vào máu, còn một người thì lại làm bộ làm tịch, chứ thật ra bên trong là một con cáo già.
Vế trước là Giang Thần Hi, còn vế sau dĩ nhiên là anh trai của cô - Thẩm Quân Dục.
“Chị dâu xinh đẹp thật đấy. Anh Thẩm không phúc hậu gì cả. Có cô em gái xinh đẹp thế này mà lại không dẫn đến. Nếu như em quen chị dâu sớm hơn một chút, thì sao tới lượt anh trai em nữa.” Cố Dương chẳng màng tới gương mặt đen thui của Phó Hoành Dật, nói mà không sợ chết.
Đôi mắt đào hoa của Hàn Dịch đầy vẻ khâm phục. Thằng nhãi Cố Dương này vẫn to gan ngốc nghếch như thế, còn dám nói lời như vậy trước mặt Phó Hoành Dật, chẳng biết tiếp đến sẽ bị dạy dỗ thế nào.
Hàn Dịch nghĩ mà hả hê.
“Lần trước cô nói chuyện điện thoại với ông nội là sức khỏe chú quá yếu ớt, không có chút khí khái đàn ông. Cô mong chú tiếp tục vào quân đội để học hỏi kinh nghiệm. Bây giờ chú đã tốt nghiệp trường quân đội rồi nhỉ?” Phó Hoành Dật cũng không tức giận, chỉ bình thản như mây gió.
Vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596473/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.